Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút về viễn cảnh này, chỉ cảm thấy con đường phía trước của đất nước tươi sáng rạng ngời.
May mà Hứa Yên Miểu không biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ tối sầm mặt mũi.
Còn con đường phía trước tươi sáng rạng ngời nữa chứ! Nhiễm sắc thể của người và gà khác nhau mà!
Nhưng hiện tại hắn không biết, cho nên vẫn có thể vui vẻ tiếp tục xem náo nhiệt.
[Ồ, đạo sĩ này vẫn đang cố gắng lôi kéo dư luận ép lão Hoàng đế đây!]
[Với loại người thượng đẳng cứng đầu, không chịu nghe lời, đặc biệt thích cãi nhau như lão Hoàng đế, đừng nói là Thái tử, cho dù ngươi ép ông ta xử lý người khác, ông ta cứng đầu lên cũng có thể lật ngược tình thế.]
Lão Hoàng đế khẽ tặc lưỡi.
[Nhưng mà, hắn ta không biết chủ nhân của mình là Phúc vương đã ngã ngựa sao?]
[Cũng đúng, dù sao lão Hoàng đế không tuyên cáo thiên hạ, hắn ta vì chuẩn bị “dị tượng” gà mái biến thành gà trống, cũng đã hơn một năm không về Phúc vương phủ rồi.]
Các đại thần: Ồ!
Lão Hoàng đế: Ồ!
Cá lọt lưới à!
Vị đạo sĩ kia vốn định nhân lúc không khí này, hoạt động hoạt động cánh tay đang cứng đờ của mình, vừa cử động, loạt ánh mắt kinh ngạc lẫn chế giễu đổ dồn về phía ông. Đạo sĩ cứng người lại, cảm thấy toàn thân càng thêm đơ cứng.
… Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra vậy?
Từ khi đến triều đình vạch trần Thái tử là yêu tà, mỗi một phản ứng của người trong triều đều khiến đạo sĩ cảm thấy run sợ trong lòng.

Làm thế nào để tiết lộ tin tức này ra ngoài đây?
Đương nhiên là dựa vào Cẩm Y Vệ vạn năng.
Chờ đạo sĩ kia bi thương một lúc, liền thấy có Cẩm Y Vệ bước nhanh từ ngoài hàng ngũ tiến vào, còn quay đầu nhìn hắn ta một cái.
“…”
Chú ý đến ánh mắt này, mí mắt đạo sĩ khẽ giật.
Sau đó, hắn ta nghe thấy giọng nói không phân biệt được vui giận của Hoàng đế: “Lại có chuyện gì?”
Tên Cẩm Y Vệ kia lại nhìn về phía hắn ta, khóe miệng giật giật, như đang cười.
Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Hắn ta nghe Cẩm Y Vệ nói: “Bệ hạ, thần đã điều tra rõ, người này là tàn dư của Phúc vương! Nhắm vào Thái tử, là vì muốn chiếm đoạt ngôi vị Đông Cung.”
Điều tra ra bằng cách nào không quan trọng, dù sao Cẩm Y Vệ là vạn năng, tự có kênh tin tức riêng.
Đạo sĩ lập tức căng thẳng: “Vớ vẩn——”
Bọn họ nhất định đang gài bẫy hắn ta!
[Ồ! Quả nhiên bị Cẩm Y Vệ lột mặt nạ rồi, Phúc vương cũng tự tìm đường chết, rõ ràng biết Cẩm Y Vệ của lão hoàng đế rất lợi hại, còn dám bày trò.]
Lão Hoàng đế: Không có, không có, thủ đoạn thu thập tin tức của Cẩm Y Vệ của ta chưa thần thông quảng đại đến vậy.
Thật ra ông cũng luôn tò mò, rốt cuộc Hứa Yên Miểu lấy đâu ra ấn tượng cho rằng Cẩm Y Vệ không gì không thể.
[Đạo sĩ này hóa ra là người nuôi rắn cho Phúc vương à!]
[Hí—— Rắn to quá, dọa c.h.ế.t ta rồi… Ơ, hắn ta là tam thúc của đầu bếp nhà ta sao?]
[Sẽ không liên lụy đến đầu bếp nhà ta chứ? Không đâu? Chắc không đâu?]
Liên quan đến người mình quen biết, Hứa Yên Miểu lập tức không bình tĩnh được nữa.
[Đầu bếp ngoài việc có người thân như vậy ra thì hắn luôn là một lương dân lương thiện thật thà! Để ta xem… hắn không có tham gia vào chuyện này, hắn chỉ tưởng tam thúc sống không tốt nên đến nương nhờ hắn—— Không được, lát nữa ta phải tìm cách hỏi Liên Hạng, trường hợp này có bị liên lụy hay không.]
Liên Hạng được nhắc đến ngẩn người ra, nhanh chóng liếc nhìn Hứa Yên Miểu, thầm nghĩ: Cho dù trước đây có liên lụy, hiện tại có tiếng lòng này của Hứa lang, cũng không liên lụy đến nhà đầu bếp kia.
Lại cảm khái thở dài: “Quyền lực à…”
Đây chính là quyền lực trong tay Hứa lang.

Theo tiếng lòng của Hứa Yên Miểu nói đông nói tây, Cẩm Y Vệ đại khái đã hiểu thân phận của đạo sĩ này, liền mở miệng: “Bệ hạ, người này tên thật là Dương Siêu, là người huấn luyện rắn ở huyện Tân Hưng, phủ Triệu Khánh, đạo Lĩnh Tây, tỉnh Quảng Đông…”
Chỉ một câu nói, đã khiến đạo sĩ tự xưng đạo hiệu Trường Thanh Tử nắm chặt khớp ngón tay, tim đập thình thịch.
Cẩm Y Vệ… tin tức lại nhanh nhạy như vậy sao?!
Hắn ta mới xuất hiện hai ngày, đã điều tra ra tên thật, quê quán của run sợ, còn cả chuyện chủ nhân của run sợ là Phúc vương?

Ads
';
Advertisement