Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

Bây giờ là Thiên Thống năm thứ ba mươi tư!
Đạo sĩ run rẩy từ cổ xuống chân, run như sóng, run xong, lại rùng mình một cái, như thể đang dần dần tỉnh lại, nhìn thấy nét chữ trên giấy, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghiêm trọng: “Bệ hạ, đây là lời cảnh báo của Thiên Tôn. Nay quốc thái dân an, dù thế nào cũng không nên chỉ có bốn mươi tư năm, e là… trong nước có yêu nghiệt!”
Phản ứng của không ít đại thần đều là kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Sống cho tốt không được sao? Cứ phải chọc giận hổ dữ, ngươi xem bệ hạ nhà chúng ta là người tin vào thứ này sao?
Lão hoàng đế liếc nhìn đạo sĩ, gọi Cẩm Y vệ đến nói nhỏ gì đó, Cẩm Y vệ liền lui xuống, không lâu sau, lôi một người trở về.
Một sợi dây dính đầy bùn đất cũng bị ném xuống đất.
Hoàng đế cười lạnh: “Nguyên Thủy Thiên Tôn? Linh Bảo Thiên Tôn? Sao lại cần phải đào rãnh sâu dưới đất, trong rãnh giăng dây, dùng dây kéo hai vị Thiên Tôn nhảy nhót?”
Trán đạo sĩ hơi rịn mồ hôi.
Hoàng đế lại cười lạnh: “Cả triều văn võ bá quan này, ngươi đến múa rìu qua mắt thợ cũng không thèm tìm hiểu, thừa tướng từng là người bán thuốc cao ngoài phố, lục bộ thượng thư, có người đánh võ múa roi bán nghệ, có người xem bói Chu Dịch, có người hát thoại bản, có người bán la ngựa, canh cửa cho sòng bạc – ai mà không biết mấy trò bịp bợm đó. Huống hồ những trò ngươi chơi, đều là đồ trẫm chơi chán hồi còn đi ăn xin rồi.”
“Nói đi, ai phái ngươi đến?”
Đạo sĩ im lặng một lát, thở dài: “Bệ hạ, bần đạo không thẹn với lòng.”
Lão hoàng đế cạn lời.
Trẫm quan tâm ngươi có thẹn với lòng hay không à.
Thấy hắn ta không nói, phẩy tay một cái, Cẩm Y vệ định lôi người xuống.
Đúng lúc này, tiếng giày sa tanh đế mềm ma sát với gạch hoa cương quen thuộc vang lên, phát ra giai điệu gấp gáp.
Một đội Cẩm Y vệ khác vội vã tiến vào, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, các đại thần chợt nhận ra hơi thở nguy hiểm.
Lão hoàng đế liếc nhìn về phía Hứa Yên Miểu, trực tiếp ngăn cản Cẩm Y vệ định báo cáo riêng, nói: “Nói thẳng ra đi, chuyện gì?”
“Bệ hạ! Trong dân gian đột nhiên xuất hiện gà mái biến thành gà trống, trên trời cũng có dị tượng cầu vồng xanh rơi xuống, dân gian bàn tán xôn xao, nói…”
Trong triều lập tức ồn ào.
Những chuyện khác đều có thể là trò ảo thuật, nhưng gà mái biến thành gà trống, đây căn bản không phải sức người có thể làm được!
Suốt các triều đại, chỉ xuất hiện ba lần gà mái biến thành gà trống, mỗi lần xuất hiện, đều khiến triều đình và dân gian hỗn loạn, vô số người mượn cớ này để loại bỏ kẻ thù, nghiêm trọng nhất là lần hoàng đế trực tiếp g.i.ế.c hai người con trai trưởng thành của mình.
Đậu thừa tướng vội vàng hỏi: “Dân gian nói gì, mau nói mau!”
Cẩm Y vệ nuốt nước bọt: “Có yêu nghiệt giáng thế, yêu ở trong triều!”
Ánh mắt đạo sĩ đột nhiên b.ắ.n về phía Cẩm Y vệ, rồi lại thu về, nhìn lão hoàng đế, giọng điệu bi thương: “Bệ hạ, như vậy có thể chứng minh những gì bần đạo nói không sai? Trong triều có yêu nghiệt a bệ hạ!”
“Lão già ngươi hiểu cái quái gì!”
Hoàng đế tức giận đứng dậy, quát lớn: “Yêu nghiệt gì chứ! Hắn có tấm lòng trong sáng, tâm tính lương thiện, rõ ràng là điềm lành!”
Đạo sĩ: “Bệ hạ, bần đạo biết bệ hạ không thể chấp nhận thái tử là yêu tà…”
Lão hoàng đế sững người: “Thái tử?”
“Ồ.” Ông ngồi xuống: “Ngươi nói là thái tử à.”

Ads
';
Advertisement