“Nhanh nhanh nhanh! Thưởng tiền!”
Hứa Yên Miểu vội vàng lấy túi tiền trong người ra, móc bảy tám đồng xu ném về phía trước – đưa thì không đưa tới được.
Ngoài hắn, những khán giả khác cũng ném đồng xu theo tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Gã Hồ Thiên Trúc biết vài câu tiếng Hán, liền lớn tiếng cảm ơn, không vội nhặt tiền thưởng, nhanh chóng bắt đầu màn ảo thuật tiếp theo.
…
Không biết từ lúc nào, hai người đã xem cả ngày. Túi tiền mang theo cũng đã trống rỗng.
“Cái trò đứt lưỡi rồi nối lại kia hay thật, ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hắn ta làm thế nào.”
“Quả thật thần kỳ. Còn có trò phun lửa trong miệng, đến cả giấy cũng đốt cháy được, đúng là kỳ nhân dị sĩ.”
“Còn có…”
Vừa đi vừa trò chuyện, đến tận cửa phường thị nơi Hứa Yên Miểu ở mới chia tay.
“Nghe nói gã Hồ Thiên Trúc kia mai sẽ đi rồi, không biết khi nào mới được xem ảo thuật nữa.”
Giải trí thời xưa quả thật không nhiều.
Hứa Yên Miểu chỉ cảm thán một câu, vạn vạn không ngờ, trên triều đình ngày hôm sau, hắn lại được xem ảo thuật nhanh như vậy.
Hoàng đế ngồi trên đài vàng, hứng thú nói: “Trẫm hôm qua gặp được một vị tiên nhân, người này mang theo tiên thuật, hôm nay cho các khanh cùng chiêm ngưỡng.”
Một đạo sĩ trông rất tiên phong đạo cốt được Cẩm Y vệ dẫn vào điện, người này khẽ chắp tay: “Bái kiến bệ hạ.”
Sau đó nói: “Bệ hạ, bần đạo đêm qua đã mượn giấc mộng đến Ngọc Thanh Thánh Cảnh và Thượng Thanh Chân Cảnh, bái kiến Nguyên Thủy, Linh Bảo nhị vị Thiên Tôn, nhị vị Thiên Tôn nói bệ hạ là Ngọc Hoàng Thiên Tôn đầu thai, biết được bệ hạ mời, vui vẻ nhận lời. Nhưng Thiên Tôn vô hình, vô thanh, vô thể, chỉ có thể dùng thiên thư để giao tiếp, và cần phải ở nơi Thủy Thanh, gần dương xa âm, mới có thể giáng xuống nhân gian.”
Cái nơi “Thủy Thanh, gần dương xa âm” này ở đâu, đương nhiên là do đạo sĩ quyết định, hắn ta nói ở đâu, lão hoàng đế liền lập tức gật đầu nói muốn đến đó.
Trông như hoàn toàn tin tưởng, một lòng cầu tiên vấn đạo, dáng vẻ mê muội.
Nhưng hai ngày trước, ông ta đâu có như vậy!
Hơn nữa, có chuyện thần tiên gì mà không thể hỏi tiểu Bạch Trạch, cần gì phải tìm người ngoài?
Nghĩ đến đây, Liên Hạng hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Hứa Yên Miểu.
Hứa lang không hề nhận ra, vẫn đang hứng thú xem trò này.
“…”
Liên Hạng bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên một bước, chắp tay với hoàng đế: “Bệ hạ, xin nghe thần nói.”
Giọng nói của bệ hạ từ trên cao truyền xuống, không vui không giận: “Nói.”
“Thần hôm qua ở chợ xem ảo thuật của một gã Hồ Thiên Trúc, thủ pháp của hắn ta thật sự thần bí khó lường, có thể làm cho lưỡi đứt liền lại, miệng phun ra lửa, chẳng phải là tiên thuật sao? Thế nhưng, người dân thường đều biết đó là trò của phường chèo – vị đạo trưởng trước mặt bệ hạ này…”
Liên Hạng cười nói: “Không biết dùng trò gì? Là ‘Thái Lập Tử’, hay là ‘Miêu Tử’, ‘Truy Tử’, ‘Cổn Tử’, ‘Mẫn Thanh Tử’?”
Đây đều là những thuật ngữ trong nghề ảo thuật, ví dụ như “Thái Lập Tử” là tên gọi chung của các trò ảo thuật, chia nhỏ hơn nữa, biến tiên nhân hứt đậu gọi là “Miêu Tử”, biến bát lớn gọi là “Truy Tử”, “Cổn Tử” là nuốt bi sắt, còn “Mẫn Thanh Tử” là nuốt kiếm.
Lẽ ra, Liên Hạng nói như vậy, đối phương sẽ biết hắn là người trong nghề, nên dù không hoảng sợ thì sắc mặt cũng phải thay đổi, thế nhưng, đạo sĩ chỉ phẩy phất trần, sắc mặt vẫn như thường: “Bần đạo Trường Thanh Tử.”
Đạo sĩ lại nói: “Thí chủ thân làm bề tôi, nghĩ những điều bề trên không nghĩ, lo những điều bề trên không lo, quả là điều nên làm, chỉ là hơi quá vội vàng. Bần đạo chỉ đưa ra sự thật, mong thí chủ xem xét rồi hãy phán quyết.”
Sau đó, đạo sĩ này dẫn mọi người đến sườn núi hướng dương, nơi đó đã được chôn sẵn hai cái vò nhỏ, trong mỗi vò đều chứa một hình nhân bằng vải.
Khi cung kính gọi “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, hình nhân bên trái liền động đậy, khi cung kính gọi “Linh Bảo Thiên Tôn”, hình nhân bên phải liền động đậy, như thể bên trong thật sự có thần hồn đang đáp lại.
Không ít đại thần nhíu mày nhìn cảnh tượng này.
Họ có thể khẳng định đây là trò ảo thuật, nhưng chỉ mình họ khẳng định thì vô dụng, phải tìm ra sơ hở thì bệ hạ mới tin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất