Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

Người bạn kia là năm thứ năm sau khi Chu triều khai quốc mới xảy ra chuyện!
Nhà thơ kia là năm thứ bảy sau khi Chu triều khai quốc mới xảy ra chuyện, hơn nữa còn là ngày mưa bão hiếm gặp trong tháng chạp, chuyện này có thể trách tổ tông nhà hắn sao! Còn chuyện chủ khảo nữa… Hai ngày đó đau bụng cũng không phải hắn biết trước tương lai a! Hơn nữa chuyện đó xảy ra vào năm thứ hai mươi hai sau khi khai quốc, là mười lăm năm sau “ngày mưa bão”, cách nhau nhiều năm như vậy, cũng có thể tính sao?
Các quan viên khác: “…”
Lặng lẽ nhìn tổng tài quan họ Tống.
Kỳ thật, những chuyện này nếu được ghi trong liệt truyện cá nhân của “nạn nhân”, có thể sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng Hứa Yên Miểu liệt kê ra như vậy, liền rất kỳ quặc.
Mỗi lần nạn nhân chết, bên cạnh đều có vị tổ tông kia, hoặc là có quan hệ với tổ tông kia. Tuy rằng mấy năm mới xuất hiện một lần, tuy rằng phần lớn là trùng hợp, nhưng, cũng quá tà môn…
Vội vàng cẩn thận lùi về sau mấy bước, tránh xa tổng tài quan họ Tống.
Cái này… ai biết thứ này có di truyền theo huyết thống hay không, đúng không?
[Ha! Đợi đã! Dã sử về tổ tông nhà Quảng Bình Tống thị này, cư nhiên là thật sao?!]
Các quan viên khác: “!!!”
Dã sử gì!
Ngươi nói hắn vì trước khi lên triều uống quá nhiều rượu không thể đi tiểu, dẫn đến vỡ bàng quang mà chết?
Hay là hắn sở dĩ phát tài, là vì khi còn nhỏ rơi vào mộ của Sở Thái Tổ, lấy đi bộ xương của Sở Thái Tổ rồi sơn thành màu tím vàng ngày nào cũng ôm ngủ, hấp thụ tử khí của Sở Thái Tổ, sau đó mới có địa vị cao?
Đợi đã! Chẳng lẽ lời đồn đãi hoang đường kia là thật sao?!
Trước Đại Hạ là Đại Chu, trước Đại Chu là Đại Sở, trước Đại Sở là Đại Lương.
Lương Thái Tổ là *người khắc bạc quả ân, đa nghi với trung thần, giam cầm bọn họ, xử tử bọn họ, sau đó Lương Thái Tổ đầu thai thành Sở Mạt Đế, một trong những trung thần đầu thai thành vị tổ tông kia của Quảng Bình Tống thị, đi theo Chu Thế Tổ diệt Đại Sở, còn đề nghị với Chu Thế Tổ để Sở Mạt Đế làm thường dân, cả đời bị giam cầm trong một cái sân nhỏ hẹp, sau đó mỗi ngày bị trung thần đầu thai như thế này như thế này, như thế kia như thế kia?
(*”Người khắc bạc quả ân” (刻薄寡恩) chỉ người bạc bẽo, cay nghiệt và ít ơn. Họ đối xử với người khác một cách hà khắc, không biết điều, không nhớ ơn nghĩa mà người khác đã từng giúp đỡ mình.”
Tổng tài quan họ Tống bên cạnh môi hơi run rẩy, mắt trợn trắng, vậy mà không ngất xỉu.
[Ta thật sự không ngờ tới…]
Lời nói trong lòng của Hứa lang tràn đầy kinh ngạc.
[Dã sử nói tổ tông nhà Tống thị này là thái giám, cư nhiên là thật sao?!]
A… không phải ba chuyện dã sử mà bọn họ nghĩ nha.
Các quan viên vô cùng tiếc nuối.
Tuy rằng một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử kỳ thật là thái giám, cũng rất khiến người ta kinh ngạc, nhưng đâu có thú vị bằng vỡ bàng quang, bộ xương tử khí bao phủ và đầu thai giam cầm hoàng đế phụ bạc…
Đợi đã!
Các quan viên khác: “!!!!!”
Tổ tông nhà Quảng Bình Tống thị là thái giám, vậy Quảng Bình Tống thị từ đâu mà có?!
Hít —
Đội nón xanh?
Hay là hậu nhân nhận nhầm tổ tông?
Nếu là nói chuyện này, chúng ta liền hứng thú!
Tổng tài quan họ Tống sau khi hết khiếp sợ, phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng như gan heo.
Chuyện hoang đường!
Thật sự là chuyện hoang đường!
Từ bức chân dung được lưu truyền trong gia tộc mà xem, bọn họ đời đời đều là mặt tròn, mũi cao, môi dày, trong bức chân dung có thể nhìn ra năm sáu phần giống nhau, cho nên, con của tổ tông tuyệt đối không thể là con nuôi!
[Vào cung làm thái giám vào những năm cuối triều đại cũng thật thảm.]
[Nhưng mà, đều là thái giám rồi, gia tộc từ đâu mà có? Chung quy không thể là những năm cuối triều đại kiểm tra không nghiêm ngặt, hắn không bị tịnh thân?]
[Vậy cũng không đúng! Người những năm cuối triều đại làm sao biết mình sống ở những năm cuối triều đại, Hoàng đế chính là vì ngu đần vô năng lại thích hưởng lạc, mới càng đặt tinh lực vào hậu cung, đối với thái giám loại người ngày đêm ở chung với phi tần của mình, càng nên kiểm tra kỹ càng chứ!]

Ads
';
Advertisement