Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

“Bệ hạ, biên soạn sử sách đại khái là được rồi!”
“Bệ hạ! Thần không thể đồng ý quyết định có lỗi với tổ tông như vậy a!”
Ngoài những người khóc lóc trước điện, càng nhiều quan viên sau khi nhận được tin tức, liền tối sầm mặt mũi, ngất xỉu ngay tại nha môn.
Đồng liêu của bọn họ dìu bọn họ đến trường kỷ, lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: “May quá may quá.”
May mà chúng ta là xuất thân từ nông dân, cùng Bệ hạ khai quốc. Tổ tiên đời trước tra không thấy người.
Không phải bọn họ nói, chuyện này của Bệ hạ… làm thật sự rất thất đức, thật sự không trách được các đại thần làm ầm ĩ!

Văn Hoa đường.
Hứa Yên Miểu ngơ ngác: “Quảng Bình Tống thị… làm sao vậy?”
Biên tu biết sự thật không thể nói, liếc nhìn cấp trên nằm trên đất, trong lòng vô cùng áy náy: “Đôn Hoàng có rất nhiều tranh tường, tranh tường ghi chép lịch sử, Tống Tổng tài quan từ nhỏ đã được tiếp xúc, có chấp niệm rất lớn với việc biên soạn sử sách, vẫn luôn muốn biên soạn ra một bộ sử sách được mọi người khen ngợi. Sử sách này của chúng ta đã biên soạn được mười năm rồi, ngươi đột nhiên đến, ông ấy e là hiểu lầm, tưởng Bệ hạ muốn để ngươi thay thế vị trí của ông ấy, liền không chịu nổi đả kích này.”
Hứa Yên Miểu bừng tỉnh đại ngộ.
[Đây chính là điều cấm kỵ nhất trong văn phòng — nhảy dù sao!]
Dưới đất, ngón tay của Tổng tài quan co giật hai cái, hình như trong lúc hôn mê cũng nghe thấy lời nói dối của Biên tu đó, hận không thể nhảy dựng lên đánh y hai cái.
“Nhưng Hứa lang ngươi yên tâm, chúng ta đều rất hoan nghênh đồng liêu mới. Ngươi không biết đâu, biên soạn sử sách rất rườm rà, người càng nhiều càng tốt.”
Biên tu đó còn nhiệt tình hơn lúc trước — dù sao tổ tiên ba đời nhà y đều là nông dân nghèo. Hứa Yên Miểu đến chỉ là để biên soạn sử sách, không gây hại được gì đến y, còn có thể lấy được sử liệu trực tiếp.
“Mau đến đây! Mau ngồi đi!”
Mau giúp chúng ta kiểm tra bổ sung đi! Thuận tiện còn có thể xem náo nhiệt!
Một Biên tu khác lập tức bê đến một chồng bản thảo: “Hứa lang! Chúng ta bắt đầu từ sử ký của tướng soái trước nhé!”
Đương nhiên, trước khi bắt đầu biên soạn sử sách, các Biên tu quyết định huấn luyện đặc biệt cho Hứa Yên Miểu.
“Nào, Hứa lang, ta hỏi ngươi, ngươi là Sử quan, phải ghi chép một sự việc: Hoàng đế có được một con ngựa khó thuần, ba năm trôi qua ngựa vẫn hung dữ, tướng quân giúp ngài thuần phục ngựa, chỉ trong vòng trăm ngày đã khiến ngựa ngoan ngoãn, Hoàng đế hỏi y làm thế nào, y nói: Để ngựa chịu khát rồi huấn luyện, sẽ nghe theo sự sai khiến của con người.”
Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, bắt đầu viết.
— Sau hai năm rèn luyện trong môi trường làm việc, hắn đã có thể sử dụng văn ngôn tương đối thành thạo.
“*Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa. Tướng quân hiến ngôn: Bách nhật khả lệnh kỳ thuần phục. Toại sử chi. Quả đắc, thượng vấn kỳ do. Viết: Sử mã cửu khát tắc tòng nhân.”
(*”Hoàng thượng được tặng một con ngựa khó thuần, ba năm không ai cưỡi được. Vị tướng quân dâng lời: Trăm ngày có thể khiến nó thuần phục. (Hoàng thượng) bèn để ông ta thử. Quả nhiên thành công, Hoàng thượng hỏi nguyên do.”)
Biên tu xem xong, rất kinh ngạc: “Hứa lang mới bắt đầu biên soạn sử sách, đã nắm được tinh túy rồi! Không sai, ghi chép lịch sử càng ngắn gọn càng tốt, ‘Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa’, câu này đã đủ vượt qua chín phần Sử quan!”
Hứa Yên Miểu ánh mắt sáng ngời: “Đa tạ Biên tu!”
Biên tu đó ngẩn ra: “Ngươi cảm ơn ta làm gì?”
Hứa Yên Miểu cười ngượng ngùng: “Trước đó ta nghe Biên tu nói các ngươi đã biên soạn tiền triều sử mười năm rồi, liền sợ sự xuất hiện của ta sẽ làm phiền các ngươi.”
Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của Biên tu đó, lại nổi lên gợn sóng không nhìn thấy. Y nhìn Hứa Yên Miểu thật sâu, vốn tưởng rằng Bạch Trạch này đến làm linh vật, cung cấp chính sử là được rồi, còn sử sách, biên soạn đại khái là được rồi, dù sao cũng không phải trông cậy vào hắn làm việc này.
Nhưng lúc này, Biên tu cầm bút, viết một câu lên giấy: “Ngươi xem thử.”
Hứa Yên Miểu nhìn qua, liền thấy chữ y viết bên dưới, là câu: Thượng đắc liệt mã, tam niên bất đắc thừa. Tướng quân văn chi, dĩ khát phục mã, giải thượng sầu.

Ads
';
Advertisement