Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

Hoàng đế mỉm cười, mắng yêu hắn: “Tên cua đồng này, hôm nay sao lại lắm mồm thế.”

(Cua đồng là cách gọi trêu chọc người Giang Nam. Nguyên chủ là người Giang Nam.)

Lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: “Lại đây, ngồi cạnh ta.”

Hứa Yên Miểu vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên một bóng trắng lao lên đầu gối hắn, chưa kịp để Hứa Yên Miểu giật mình, nhìn kỹ lại —

[Mèo sư tử!!!]

Chú mèo trắng nhỏ nằm gọn trên đầu gối hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó kêu meo meo một tiếng.

Hứa Yên Miểu: “!!!”

Một cục bông mềm mại ấm áp như vậy nằm trên chân hắn, Hứa Yên Miểu cảm thấy cả người mình như muốn tan chảy vì sự đáng yêu, không dám động đậy. Sợ làm kinh động đến mèo sư tử.

Lão Hoàng đế lải nhải bên cạnh: “Lần này ngươi cũng lập công, tiền tài đã được đưa đến phủ đệ của ngươi rồi, ta thấy ngươi thường xuyên trêu mèo ghẹo chó, chắc là thích những thứ này. Con mèo trắng này không bao giờ bắt chuột, chỉ làm mèo cảnh, vốn không định tặng nó cho ngươi, nhưng Hoàng hậu nói các ngươi trẻ tuổi nuôi mèo không phải để bắt chuột, mới cho người mang đến. Ngươi có thích không, không thích ta đổi cho ngươi con khác…”

Hứa Yên Miểu đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt như thường: “Tạ Bệ hạ, thần rất thích.”

[Mèo!!!]

[Ta có mèo rồi!!!]

[Công ty phát mèo rồi!!!]

Lão Hoàng đế hài lòng nhấp một ngụm rượu trên bàn.

Ừm, nhìn ra được là rất thích thật.

Cười trêu chọc: “Thế nào, không thấy phiền khi phải xử lý nhiều công việc nữa chứ?”

Hứa Yên Miểu đoán chắc là đôi khi biểu cảm của mình không đúng, bị phát hiện ra, mặt liền nóng bừng: “Tạ Bệ hạ quan tâm.”

Thực ra cũng không phải là thật sự bất mãn, hắn chỉ là rảnh rỗi nên oán thầm vài câu thôi.

Còn bây giờ…

Hứa Yên Miểu cúi đầu xoa xoa con mèo, cảm nhận bộ lông mềm mại, trong lòng không ngừng kêu lên đáng yêu.

Ông chủ hào phóng!

Ông chủ thật là người tốt!

Sau này sẽ không bao giờ oán thầm về khối lượng công việc nữa!
Lão Hoàng đế ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của Hứa Yên Miểu: “Hứa khanh à…”

Hứa Yên Miểu: “Dạ! Bệ hạ!”

Rõ ràng là tích cực hơn trước rất nhiều.

Lão Hoàng đế từ từ dụ dỗ: “Ngươi biết làm thức ăn cho mèo không?”

Hứa Yên Miểu: “Không biết.”

Lão Hoàng đế: “Vậy…”

Vừa mới nói được một nửa, Hứa Yên Miểu chưa kịp phản ứng Hoàng đế đã mở miệng, theo bản năng nói tiếp: “Nhưng thần có đầu bếp ở nhà, có lẽ hắn biết.”

Lão Hoàng đế: “Nếu hắn không biết thì sao?”

Hứa Yên Miểu khựng lại, ngập ngừng nói: “Thần sẽ tự học…”

Lão Hoàng đế cười tủm tỉm: “Ngươi có biết trong kinh thành có cửa hàng bán thức ăn cho mèo không?”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên.

Lão Hoàng đế: “So với cá khô hoặc gan lợn, tốt nhất là cho mèo ăn thịt sống. Nó mỗi ngày phải ăn nửa cân thịt sống, tức là bốn mươi lăm tiền, một tháng là hơn một nghìn ba trăm tiền. Ngươi –”

Ánh mắt Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống, cười ẩn ý: “Bây giờ ngươi làm quan rồi, cũng có thể nuôi mèo được rồi.”

Hứa Yên Miểu lặng lẽ ôm chặt con thú cưng ngốn tiền của mình.

Lão Hoàng đế đột nhiên cảm thán: “Nhưng súc vật dù sao cũng không phải là người, người ngươi có thể ra lệnh cho hắn ăn đúng giờ, mèo thì không. Ngươi mua thịt sống về nhà, nếu nó không muốn ăn, e là ngươi phải tốn thêm công sức. Hiện nay, những nhà nuôi mèo trong kinh thành sẽ chuẩn bị vò sành, bỏ than củi vào trong vò, sau đó bỏ thức ăn cho mèo vào, như vậy có thể giữ cho thức ăn của mèo luôn tươi ngon.”

Kiến thức của Hứa Yên Miểu vẫn chưa hoàn toàn trả lại cho thầy cô, nhớ ra cách làm này là lợi dụng tính hút ẩm của than củi.

Lão Hoàng đế: “Như vậy, ngươi phải thêm một khoản tiền mua than.”

Hứa Yên Miểu ôm con mèo nhỏ, run rẩy.

Lão Hoàng đế: “Bây giờ nó còn nhỏ, nhưng rồi sẽ lớn lên, chi phí thiến mèo sau khi lớn lên… ừm…”

eyJpdiI6ImVzbHNQZUJKZ1hQWkFxckdCWWQxXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndhY1VPMTdmQjJoT1NpcXF4SVhaazAwVmdubDJLU0ZHZTBmNzV1V2ZvdGpSZkh4QXFEb0JhWkQwVWJkTDR5N2pUUWpCSHFnMU5KeUVcLzlzUFpWVmx5U0xDZXdcL0M5WWV4dlJXTkZ6akYza1pVNVo5UXZNRTJETTIwMTRXMGFZRFRJOXhCTzVxamFSUDJpVUloT0tPZGIyNGgyXC9zZWl1VVY0S3RGWE5TcWg1NUIrcDVBWm5FRmdSWUkrUjNYM1hyZXZvZXRWUW1oa2FpU2UzNDFYMUh1QW5GYVMydGZjdjJYK3JSS0tBZVR6VmxqWmpoRlY5TERvT1o1TGpoYnJVS3E5dytzS0NmWTlTbUdxelpmQ1RjU01RPT0iLCJtYWMiOiI5ZWM0YmIwODdlYzE1ZDBlMmU0MzczY2ZkZGM4NjRlZThmZjFlNjA3Yjk2ZDcxNTRmYTNlMjMwNzI4NDNjNzY1In0=
eyJpdiI6ImhPbTFKSGJZanRJdXhTYkQ3YWgyaGc9PSIsInZhbHVlIjoiWG1HdEZKZ0c4eFwvWVZudU1nTVk1XC9Odmp4ZCtGNHJYRU9RZFhqdXdaMnFVbWNncWRHa0FQWVp0UFdcL3F1ZmR2enB4WFNaUXhGdktFS0tEelRjS1JmS255RkdIZDFtR2VQSm9GR1NsbnZISTVsb3VYWXNNMjhYd0VmRFFkN3ZoOVRtVWR2MjA0QXhqNWcyWHZ5eUNtWEwxWjVmS1NzMGpZdG9XK3YrXC9rNHlyZE5ZY2FNU3haV3lxY1IyTm9JRWlsbkdqaFRmNWc5a0pXWHV6dnRKb05cL0ZUUjlYOG5IbUltSnR0UG9TOTU5SU52azFjTXJVWkFsQVFzKzZEXC8rcXJxVGJzWGhGZVphOWhXcExFMmlTbU0rOFVISFQxT1ZlMDE1cFA0bFB3d2dSdXVZM0lEb0Myc0NNcTZlV0lFMm5oZXU1d3JcL0xsUlgwaklQUnNqOTN6NFRaS2c5UnQ5K09CZVQ2cGN1SkVUczFHcTFDT2xGRGlIaFRyRDV3bHlQZGZFOThnTmEwSVlkYlNZY1dhR1Y0bzJsZDdMeEs0UU9zWGprOTZ1RXdGbnArT2ZMY1ErRmJVcENnUk9iZHdKWjIrS1B1ZFlmeTRPNE02SlFMMmluNk95dnVFRnJJeGczVExDdjhnKzZwSFYxNVZaSWlod1FUNndSZm5MSHVPRWlWRGNjSXVSWnpkT2xNUSsrMXRwMUlNUE9UOTYyUUdBY1NDTXVUNjdmSDJZcUk1Zz0iLCJtYWMiOiI4NWM1Y2M2YTA5ZDg5YTQzN2NjYTFmNGYyMGI4M2IzYjM2NTg4YjgzMjVhZDBmZjU2ZmE3YmEwMjc4MmE2ZTA5In0=

Lão Hoàng đế vẫn còn đang đổ thêm dầu vào lửa: “Ngươi là quan triều đình, nếu có việc chính sự phải đi địa phương, mèo cũng không thể mang theo, phải thuê người đến nhà cho mèo ăn. Đây lại là một khoản chi tiêu…”

Ads
';
Advertisement