Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nổi giận: “Bọn họ dám sao?! Cẩm Y Vệ vẫn còn đó!”

“Cẩm Y Vệ có nhiều đến mấy cũng không thể nào quản lý hết từng nhà, đúng không? Hơn nữa, trên đời không thiếu kẻ liều lĩnh. Không nói đâu xa, tội danh tham ô nhận hối lộ nghiêm trọng như vậy, chẳng phải vẫn có người lao vào tham ô sao?”

[Ví dụ như tên Tả Đô Ngự Sử mới nhậm chức thay Ký Tuế kia, già rồi, may mà các ngươi không biết, trước đây có người nhà phạm nhân mang theo châu báu, mỹ nữ cùng tuấn mã đến cầu xin hắn, hắn nhận tiền làm việc, lén lút thả tên phạm nhân đó ra.]

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ gật đầu.

Không sao, bây giờ biết rồi.

Tả Quân Đô Đốc Thiêm Sự sống bên trái nhà Hứa Yên Miểu gật đầu.

Không sao, bây giờ ta cũng biết chuyện này rồi.

Vĩnh Xương Hầu sống bên phải nhà Hứa Yên Miểu vuốt cằm, trầm ngồ gật đầu.

Ta cũng biết rồi.

Còn có các quan viên ở những ngôi nhà trước sau…

Tốt lắm! Trước tiên lôi người xuống, bỏ trống vị trí, sau đó xem có thể đưa người của phe mình lên không!

Mau nói! Đa tạ Tiểu Bạch Trạch!

Tân Tả Đô Ngự Sử đang tự mình chải lông cho con Hãn Huyết tuấn mã mới có được, bất ngờ mí mắt giật mạnh.

Vẫn là mí mắt phải.

“Không sao. Mắt trái giật hên, mắt phải… Tử không tin quái lực loạn thần…”

Tân Tả Đô Ngự Sử không để tâm đến chuyện này, tiếp tục ngân nga chải lông cho Hãn Huyết tuấn mã.

Hứa Yên Miểu coi cái gật đầu của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là sự khẳng định với những lời hắn vừa nói, bèn tiếp tục: “Ngươi biết điều một người ghét nhất là gì không? Chính là bị oan uổng. Sau khi bị oan uổng thì hoặc là tự sa ngã, hoặc là cố gắng chứng minh bản thân. Vậy nên ta có một ý tưởng –”

“Lan truyền tin đồn khắp cả nước! Cứ nói rằng ở Dương Châu đang thịnh hành bó chân, văn nhân nhã sĩ theo đuổi ‘tam thốn kim liên’ của nữ nhân, bàn chân nhỏ nhắn mềm mại khiêu vũ, khiến không ít nhà bó chân cho con gái, ngay cả những phụ nữ lao động khổ cực và người hầu cũng không thoát khỏi.”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kinh ngạc nhìn Hứa Yên Miểu: “Vì sao lại là Dương Châu?”

“Bởi vì ta đã quan sát, Dương Châu có nhiều thương nhân buôn muối, hơn nữa rất giàu có, nghe nói tường thành của thành mới Dương Châu đều là do họ quyên góp tiền xây dựng, tổng cộng ba mươi vạn lượng bạc. Những người này sau khi có tiền thì sống xa hoa trụy lạc, có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ… Dương Châu diêm thương, kiệu lý tọa đích thị trái tinh, đài kiệu đích thị ngưu tinh, cân kiệu đích thị thí tinh, khán môn đích thị hoàng tinh, gia lý tàng trứ đích thị yêu tinh. (Thương nhân muối ở Dương Châu, ngồi trong kiệu là quỷ nợ, khiêng kiệu là trâu, đi theo kiệu là rắm, người gác cổng là kẻ nói dối, giấu trong nhà là yêu tinh). Trước đây ở đó có rất nhiều kỹ viện, thương nhân buôn muối thích lui tới những nơi ăn chơi này, sau đó nạp những người mà trong mắt họ là tuyệt sắc mỹ nhân vào nhà để thưởng ngoạn, sau này biết có chuyện bó chân, làm sao có thể ngồi yên được.”

Hơn nữa lịch sử đã chứng minh, Dương Châu quả thực phát triển như vậy, “mặt Tô Châu, chân Dương Châu” cực kỳ nổi tiếng —

Ghê tởm!

Dơ bẩn!

Hứa Yên Miểu phẩy tay: “Tóm lại, nhất định phải đặc biệt đề phòng Dương Châu!”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ trầm ngồ gật đầu.

Hứa Yên Miểu lại nói: “Hơn nữa, Dương Châu vừa phồn hoa vừa có văn phong rất thịnh, nếu họ phản đối mạnh mẽ điều gì, đến khoa cử sau này, sĩ tử Dương Châu nhất định sẽ ủng hộ chính sách cấm bó chân. Chỉ cần cứ ba năm một lần, trong số các quan viên được bổ nhiệm có không ít ý kiến phản đối, thì phong tục bó chân sẽ không thể phát triển được.”

eyJpdiI6ImlwamZtdUFqT25XQjNkTXo3NmR5SkE9PSIsInZhbHVlIjoieGtteCtaXC84ZHMyTnhxVGthSjFwK1wvbDMyTUJvXC80TGU1bzN1XC9lbUdzTHhqV0h4WUlvTnJXdUlSY09sWStyVFV0QUd0RHJqYjdvVTY2STZDdFcyXC9uVE9VTzdWejVtbGU1S29LTWJreEZIRDBkdVVtejdsZnZWQWwrTzNKQmNpZEtGcVQzaU5YTVVYM2VqQk9iSFFtZ2hObGxKS2tocWNTV2xWZytcL0xKUFpGU29nTVZpV0EyUlh4UzA3MkpPZzhqMGRodU0yS0s5YUdoNWZvWEY5dlBuam1zV0c2Z1NWeWdhME0xY09ucE03K1Z1YXBHRW5iZ21nMmttUG5TbUVYNlpuMUNkVUtIMnhQblcxRmxuQ3k4a2FjZFlNZnRGMmRFWk1kcTRXQUxVNEN1VFZXUU95TDBOTkRseEhtWDJjN2E2R0NTK0ZwWDJLaFQ5b3BUVEpqMWR2aUs5aUFqMlRoXC9DeGU4RTRnamFTM2ptQ0wrUDZcL0tkQWx0dndtXC9rVGMwUm1UN2ZlSzE5YmpRdkZuc3pLUlI3Q01hR1BVQmkrVUtiXC92SU9hd3ZZTWFXYUoxblh2aTFsZTBQNHdHY3BoNVhyVW9RdjFzQlYyYnZVcmNYNkpcL2ljUndydlZ5RDU5VmRsS0xySThNXC9DM0k9IiwibWFjIjoiMDQ5OTU3YjJjZTFjOWM4N2M1MzNjYWE2ODhmYTk1MGNiZTFmMDI4NjNmZDFkYWM1MDVjNTZmZmYyZDBjMGQ3NCJ9
eyJpdiI6ImJqdWc2Q0xwS1J0VnZcL3pEZ055eUdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRjUWYydFF6WkxcL0JhU3JhdW5mNGFoRDZMWnhSRlwvcHp3YlNUQmZkdGU4a21rd0oyclRPMVhqZjZzXC9HeUlnc0RJZkxTY001cVZpaHVIMmo1NXMxQ28xYWdKZno5K1N0bkZGbHNqZWc5bjA0Ykx3a2RkdDJzdzJJNFdUZVlTRmdnKzZxNFpyNG0yR2lZRUJJNjhlVnlpbGRibzJYRGdDbGZhdVVcL0laK0RLU0x2c05YQnVVbW5xSTQ2Q2hLUTJ5d2Q0WnA0MlBFdGFwQ0w2SU1hNFBESjE1d0loNmZBYlR2WjJHQmF3ZnAwTXVRanhRdTk5NWo1TFVEdGNKdEU0YnMwSStuV1QrMDd6M2dpV3pJZ1FFMUpVN2ZSaHlHTXRiajhPWkg3V25iQnBscnkyQkNWWHNZUjhlN0ZcL2NuK1JZeFQrT0w4YXJxb3V6NldNVE9lQ05udEtlTWpEXC9tRmtQeGkwaUIwOEdtSDR5QkEyRkMrd0ZmSlNzSjd3QkU4VnZPdXYxV21JUG02VERxUmpSXC81WkJQNVdTQ05xYVlFWjhBMWhWNkh0Y3dBR1wvdENiT3IybEk5YWYzWklXYUVadVgraTlQWng4STVNdjlWbUZCNE10OEFFblBCNzgwS0M1NDgxZzV6clwvWFh2czlkNkhGMTdTXC9iaGpPUGNHOVZpbnlKY3N4YnY0ZlJjM0NUSTRKRDJEdENLNkozY0ptdHU4N2p6aktpb05uNjR5R0kyQXhFaTBMZ3JTQTdBaEJRN2plU2VLYmhwdkdGQnpoQnpyUCtPV3hTTVNxNVhIeVpqYjgxeU9id1pjbUNTVzZ1a2tGQVRZa3Y4RVUwOFVlZDRTZ3NTZUpcL3dEcFp2U3h4Z01tMkNiYTJBXC92V2hmUm5Sa0lzVWNYVlwvZklkdUFJK0xVRVBVTVdQSTBiQkhNU2IzTGdGWmdNRUl5RHhqc1oyNWVGaFprbHpNR1orVTJUSGlBajRWTTFrV0VZM253Zk1uck9xa0YzaGd1NXJQZDI2amdlcmJpZEFwSjFCamVRVGVqYzV3Z0pYeUlYcEFON1hkZUd4UGRWdU1vOU1sXC9TOEExK1wvTG9Ldmt2NWk5XC9jNmt2Q2ZRNmc2UGx3ME0zcHB6a25OdTNmbVwvRXF1TzNjMXFxYTRVT05iT3lHZ09mQVU9IiwibWFjIjoiYjRlMzA2YmQ3MTVhMTI1NDE0ZDU4MmQ3YTk3NGVkMzgyYmU0NmQzMGZhNzcyOTkyODE4Mzc4MTIwNTI2YmJhNiJ9

Không nói đâu xa, cư dân mạng hiện đại có hàng tỷ người, chẳng phải vẫn nghe gió thành mưa, bất cứ nơi nào có chuyện gì liền lan truyền ầm ĩ khắp cả nước, người địa phương ra đính chính cũng vô dụng, cho dù chính quyền vào cuộc, vẫn có người tin tưởng sâu sắc vào tin đồn.

Ads
';
Advertisement