"Răng rắc!"
Bỗng nhiên một chỗ ở đại lục hoang dã, hư không vỡ tan, tiếp đó vài bóng người xuất hiện.
"Là đoàn người Hư Thần Tông."
"Đám người Diệp Tinh, Không Minh, Nguyên Hàn? Bọn họ đều tới đây."
"Hừ! Hư Thần Tông này mặc dù là do Hạo Đế, tồn tại cực kỳ cường đại trong Đế cảnh sáng tạo ra, nhưng mà thực lực của những trưởng lão, điện chủ bên trong cũng không tính là mạnh, cho dù Diệp Tinh có Thánh vật Hỗn Độn đỉnh Thôn Phệ, nhưng mà ở trong này đỉnh Thôn Phệ cũng không tạo nên tác dụng gì."
Nhìn thấy những bóng dáng này, ánh mắt của rất nhiều cường giả lập tức nhìn lại, sau khi nhìn, những cường giả này liền thu hồi ánh mắt lại.
Danh tiếng của Diệp Tinh Hư Thần Tông đúng là lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh mẽ tới mức không thể tưởng tượng nổi, vài lần ra tay đều khiến cho vũ trụ chấn động.
Có điều nếu Diệp Tinh không có đỉnh Thôn Phệ, thì lực uy hiếp hoàn toàn chẳng là gì cả, ánh mắt bọn họ chủ yếu nhìn về phía hai nơi, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.
Hai nơi này, một là chỗ của Thạch Hồn, một là chỗ của cây Sinh Mệnh.
"Oa, lần này còn nhiều cường giả hơn nữa." Tiểu Hắc đứng ở trên vai Diệp Tinh, nhìn về phía bốn phía kêu to.
"Diệp Tinh, ngươi xem mấy cường giả này nhìn ngươi rất khó chịu."
Tiểu Hắc chú ý tới biểu tình trên mặt mấy cường giả này, cười xấu xa nói.
"Thú cưng của Diệp Tinh lại được mang ra ngoài rồi."
"Sở thích của Diệp Tinh thật sự là độc đáo, tới chỗ nào cũng không quên mang theo con râu róm nhỏ này."
Nhìn Tiểu Hắc, cũng có vài vị cường giả nghị luận.
Tiểu Hắc: ". . ."
"Ha ha, vật nhỏ, ngoan ngoãn làm một bé thú cưng đi, không cần nói nhiều." Ác Long Diệt Thương nhìn về phía Tiểu Hắc cười to nói.
Nghe vậy, Tiểu Hắc lập tức nổi giận.
"Đừng làm rộn." Thấy thế, Diệp Tinh vội vàng khuyên nhủ, vừa khuyên, ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía bốn phía.
"Thạch Hồn." Ánh mắt của hắn nhìn về phía một chỗ, nơi đại sư Thạch Hồn đang yên lặng đứng thẳng nhìn về phía tòa cung điện cổ xưa kia, mà xung quanh ông ta đứng dày đặc đều là cường giả, nhìn qua cực kỳ đồ sộ.
"Cường giả thật là nhiều." Trong lòng Diệp Tinh cảm thán.
Ánh mắt của hắn dời đi, sau đó nhìn về phía một chỗ, nơi có cây Sinh Mệnh thật lớn đứng thẳng.
Dường như chú ý tới ánh mắt Diệp Tinh, ánh mắt của cây Sinh Mệnh cũng nhìn thẳng lại.
Sau đó, cái cây màu trắng thật lớn kia vậy mà lại bay tới.
"Nhìn kìa, cây Sinh Mệnh bay về phía Diệp Tinh.”
Ánh mắt của rất nhiều cường giả đều nhìn về phía cây Sinh Mệnh, thấy được hành động của ông ta, những cường giả này đều kinh ngạc.
Ở trong cường giả Thế Giới cảnh, cây Sinh Mệnh là sự tồn tại mạnh mẽ bật nhất không thể bàn cãi, thậm chí có thể miểu sát bất kỳ một vị cường giả nào ở đây, có ai không kiêng kị?
"Diệp Tinh."
Dưới ánh mắt bọn họ, cây Sinh Mệnh đi tới trước người Diệp Tinh, trầm giọng nói.
"Cây Sinh Mệnh, ngươi có chuyện gì sao?" Diệp Tinh nhìn cái cây thật lớn này, hỏi.
Nghe vậy, cây Sinh Mệnh bình tĩnh nói: "Diệp Tinh, ta lần nữa mời ngươi gia nhập đội ngũ của ta."
Lần trước ông ta đã mời Diệp Tinh một lần.
Nghe được lời của cây Sinh Mệnh, Diệp Tinh lạnh nhạt cười, nói: "Cây Sinh Mệnh, ngại quá, ta thật sự không có ý định này."
"Ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, Diệp Tinh, đây là cơ hội của ngươi".
Cây Sinh Mệnh đang nhìn Diệp Tinh, hờ hững nói: "Quả căn nguyên Đế Cảnh nhất định sẽ thuộc về ta, bây giờ ngươi không đồng ý đứng về phía ta, đợi ta thành Đế Cảnh rồi ngươi liền biết hậu quả".
"Cây Sinh Mệnh này quá ngông cuồng".
"Còn nói quả căn nguyên Đế Cảnh nhất định sẽ thuộc về ông ta".
"Cho dù cây Sinh Mệnh nắm giữ ngôn xuất pháp tùy, nhưng chúng ta có nhiều cường giả liên thủ như vậy, ông ta ngăn cản được sao?"
"Đúng vậy, sau cuộc tranh đoạt trong thành Đế Uyên, bánh răng Sinh Mệnh thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh trên người ông ta cũng mất đi công dụng, cơ bản không có năng lực phòng ngự!"
Phần đông cường giả nghe lời nói từ cây Sinh Mệnh, trong mắt có vẻ bất mãn.
Mọi người có mặt ở đây, ai mà không muốn có quả căn nguyên Đế Cảnh chứ? Chưa đến cuối cùng, còn chưa biết ai có thể giành thắng lợi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất