Mặc dù những món ăn hiện tại còn chưa có ăn đủ, nhưng đối với những thứ mới Lưu Toàn Phúc vẫn tràn đầy mong đợi.
“Ngày mai.”
“Nhiều món hơn… sao? Ngày mai?!” Lưu Toàn Phúc kinh ngạc.
Ngay cả ông ngoại cô cũng ngẩng đầu nhìn Trình Nguyên Hoa, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Tiểu Hoa, ngày mai thật sẽ có món mới sao.”
“Vâng ạ, mai cháu sẽ làm món mới.” Cô vừa nói vừa khéo léo gõ nhẹ vào những quả trứng trên tay.
Hiện nay nhu cầu trứng luộc nước trà ở quán ăn rất lớn, vì thứ này dễ mang đi nên có thể mua nhiều, người mua đi bán lại cũng nhiều. Trình Nguyên Hoa nghĩ nghĩ, nếu muốn mở một cửa hàng trực tuyến, phải không cung cấp cho những người trung gian nữa.
Mặc dù là đã có hai người đập trứng, nhưng vẫn rất mệt.
Hệ thống yêu cầu những thứ tự cô làm ra mới được coi là tài phú, nhưng Trình Nguyên Hoa phát hiện ra rằng có thể thuê người giúp đỡ, nhưng nếu tất cả đều do người khác làm bán ra sẽ không được tính là tài phú nữa.
Vậy liền thuê một người đi!
Trình Nguyên Hoa trong lòng đã có quyết định.
Lưu Toàn Phúc đêm đó ngủ không được ngon.
Cậu đang lăn qua lộn lại trên giường nghĩ về những món ăn mới…
Sư phụ sẽ làm gì đây?
Chắc chắn tuyệt đối là nó sẽ rất ngon!
Sáng hôm sau, hơn mười giờ ba người Đoạn Giai mới đi tới.
Tối hôm qua bọn họ ngủ rất ngon, người dân trong thôn rất nhiệt tình, phòng ốc và chăn ga gối đệm đều được giặt sạch sẽ.
Trước khi đến còn uống một ít cháo ở nhà Chu Đại Phát.
Đoạn Giai lại mở phát sóng trực tiếp, cô ta biết tối nay Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ bán online trứng luộc nước trà nên muốn giúp tuyên truyền.
Sau khi mở phòng trực tiếp, Đoạn Giai mới chú ý tới Lưu Toàn Phúc cả người như bị mất hồn mất vía.
“Cậu bị làm sao vậy?” Tôn Vũ Hâm quan tâm.
Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ cũng nhìn anh.
Lưu Toàn Phúc ánh mắt có chút u oán: “Các người không có ngửi được gì sao?”
“Cái gì?”
“Sư phụ tôi đang nấu món mới, các người không có ngửi được mùi thơm sao?”
Đoạn Giai: “… Trong tiệm vẫn luôn rất thơm mà.”
Trứng luộc nước trà vẫn luôn nấu ở phía sân sau, trong bếp thì không ngừng tỏa ra mùi thơm khác nhau, vì vậy khi bước vào quán thực khách sẽ ngửi thấy rất thơm, cũng rất thèm ăn.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Lúc này, Trình Nguyên Hoa bưng một cái đĩa nhỏ ra.
Lưu Toàn Phúc nóng lòng vội vàng đứng lên, mấy người Đoạn Giai còn đang mải nhớ thương tới thịt heo xé hương cá, đầu cá kho tiêu, canh cá, trắc tương miến.
Nên khi nhìn Lưu Toàn Phúc như vậy không khỏi nghĩ, có cần phải khoa trương vậy không?
Món ăn mới này nhất định sẽ ăn ngon sao?
Hay là Lưu Toàn Phúc đã ăn chán những món ăn trước đây rồi?
Cả ba người Đoạn Giai đều vô cùng hoang mang.
Dù sao thì họ vẫn còn mong chờ được ăn những món ăn trước đây hơn so với món đồ ăn mới chưa thấy được hình dáng hay mùi vị kia.
Phòng phát sóng trực tiếp lục tục có người vào xem.
[Sao vậy? Chủ blog sắp bắt đầu ăn à?]
[Tôi hoài nghi mình đang xem một buổi phát sóng mukbang!]
[Có chuyện gì vậy?]
[Phổ cập cho những bác vừa mới vào: Chủ blog tới quán ăn cơm, vừa đúng lúc chủ quán đang làm một món ăn mới.]
[Món gì vậy?]
……
“Tôi đến, tôi đến đây!!!” Lưu Toàn Phúc nóng lòng đưa tay cầm lấy cái đĩa trên tay Trình Nguyên Hoa, cái đĩa không lớn, là cái mà Trình Nguyên Hoa mới mua ngày hôm qua.
Một chiếc đĩa giống như lá sen, màu xanh ngọc rất độc đáo, giữa đĩa có sáu viên tròn màu trắng như tuyết, hiển nhiên mới vừa được lấy ra khỏi nồi, trên những viên tròn này còn có những bong bóng nhỏ.
Mũi Lưu Toàn Phúc giật giật, hai mắt sáng lên: “Cá viên?”
Trình Nguyên Hoa gật đầu, dẫn đầu gắp một viên lên ăn, theo sau là Lưu Toàn Phúc, tiếp đó là Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển đi đến mỗi người ăn một viên.
Tổng cộng có tám viên, ba người Đoạn Giai vô thức nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, nhìn thấy cô gật đầu, liền mỗi người gắp một viên.
Cá viên súp có hơi trơn nhưng ăn vào lại rất mềm, khi kẹp mạnh đũa sẽ để lại hai vết hơi lõm xuống, có thể kẹp lấy ăn dễ dàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất