Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Cả ba người nghẹn một bụng, không nói gì.
Chỉ là Đoạn Giai không nhịn được hỏi cô: “Chủ quán, làm thế nào mà cô có thể làm ra các món ăn ngon như vậy?”
Trình Nguyên Hoa ôn hòa cười, đi tới đứng ở bên cạnh bàn khuất ống kính, nhẹ giọng nói.
“Mấy món này đầu tiên là thịt heo xé hương cá, sau đó là canh cá và đầu cá kho tiêu. Phải dùng một con cá mè thật tươi ngon, mổ bụng cá, phần thịt cá cắt nhỏ rồi ướp gia vị, kế đó chặt bỏ đầu cá, còn phần xương cá còn lại cho vào nồi, cùng với các nguyên liệu khác đun từ từ, đun khoảng một đêm, nồi canh đặc từ từ cô đặc lại và chỉ còn một nửa nước, lấy phần nước súp màu trắng sữa phía trên làm nước dùng, cuối cùng cho thịt heo và cá đã ướp để riêng cho vào nồi, xào với các nguyên liệu khác, lại lấy nước cốt là dùng nước sốt đặc đã chuẩn bị cho vào, lúc này thịt heo xé hương cá đã hoàn thành. Nước canh cá là thứ nước canh đặc còn lại sau khi làm thịt heo xé hương cá, còn đầu cá kho tiêu còn lại là…”
Cô nói chi tiết về cách làm những món ăn này khiến ai đã ăn no rồi cũng phải chảy nước miếng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
[ĐMMM!!!! Ta chết mất!!! Lão tử ta thật đói bụng a!]
[Tôi cũng vậy… Vừa mới đặt món, nhưng hiện tại không muốn ăn gì cả.]
“Woahhh! Tôi muốn đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn a!”
[Chỉ có mình tôi để ý rằng chủ quán có vẻ còn rất trẻ sao?]
[A mặc kệ! Tôi chỉ muốn đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký!]
[… Chiến sĩ lầu trên, tôi cũng muốn đi, nhưng mà chỉ mới có ý tưởng thôi, thật sự là quá xa! Ngươi cũng thật mạnh mẽ!]
[Tôi chính vốn ở tỉnh L…]
[… Chết tiệt! Thật may mắn khi ở gần đó!]

Đoạn Giai liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, trong lòng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nhìn Trình Nguyên Hoa như bị sét đánh ngang tai.
“Sao vậy?” Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên.
Đoạn Giai suy sụp.
“Vậy chẳng phải sau khi rời khỏi đây, tôi không thể ăn đồ của quán nữa sao?!”
Có thể không sao nếu như bạn chưa từng được ăn một món ngon như vậy, nhưng cô ta đã được ăn rồi a!!
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc khi nghĩ đến việc trong tương lai mình sẽ không thể được ăn nó nữa, cô ta một chút cũng không muốn rời đi.
Vào lúc này, Đoạn Giai và ba người đã hiểu tại sao Lưu Toàn Phúc lại không rời đi.
Lưu Toàn Phúc nguyện ý trả giá mọi thứ chỉ vì mỹ thực, mặc dù rất hiếm nhưng nó vẫn tồn tại.
Bình luận trong nháy mắt náo nhiệt, một số người chủ động đưa ra ý tưởng.
[Chủ blog! Cô hỏi một chút xem có thể đóng gói hút chân không không?]
[Đúng, đúng, đóng gói chân không rồi đem bán trực tuyến!]
[A, ta cũng rất muốn nếm thử.]
[Xin hãy đóng gói chân không!]
[Mấy lầu trên kia… các người thực sự không chê giá quá đắt sao?]

Trình Nguyên Hoa không biết đến những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng cô đã trả lời câu hỏi của Đoạn Giai: “Tôi sẽ không mở thêm chi nhánh…”
Nói cách khác, nếu như bạn không đến thôn Thang Hòe, thành phố Bạch Dương, tỉnh L, bạn thực sự sẽ không thể ăn những món ngon như vậy được.
Đoạn Giai vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn thấy bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp, mắt cô chợt sáng lên, lại nhìn Trình Nguyên Hoa, cầu xin: “Chủ quán, cô mở cửa hàng trực tuyến được không?”
Lời này vừa nói ra, Tôn Vũ Hâm vui mừng nói: “Đúng vậy! Chủ quán có thể mở một cửa hàng trực tuyến! Vậy thì chúng ta có thể đặt mua online rồi!”
Đoạn Giai gật gật đầu: “Đúng vậy! Hơn 5.000 người xem phát sóng trực tiếp đều sẽ là khách hàng tiềm năng của cô nha!”
Phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức nhảy bình luận liên tục.
[Mở cửa hàng trực tuyến đi! Tôi mua! Nhất định mua!]
[Tôi cũng mua, tôi rất muốn nếm thử mùi vị đồ ăn mà bọn họ tán thưởng sẽ như thế nào!]
[Woahhh, tôi cũng muốn mua!]
[Mở một cửa hàng trực tuyến đi, chủ quán, tôi cũng đã xem lâu như vậy rồi thật đói bụng a!]
[Thêm một người nhìn mà thật đói bụng, mau mở một cửa hàng trực tuyến đi chủ quán!]

Ads
';
Advertisement