Lại nghĩ đến chỉ có thể ăn đồ ba người Diệp Dư Chiêu nấu thì ngay lập tức càng thêm tuyệt vọng!
Thế này thì bữa cơm tất niên tối nay còn gì mong chờ nữa?
Nhưng cho dù bọn họ có nói như thế nào thì Trình Nguyên Hoa đều không lung lay, cả một buổi chiều đều chơi với Hoàng Thượng.
Đợi đến lúc năm giờ thì ba người đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, thiết tha nhìn Trình Nguyên Hoa rồi cúi đầu đi vào phòng bếp.
Buổi tối….
Lại ăn không no rồi.
Thật * quá tuyệt vọng rồi!
Tang Ngu chỉ muốn tát mình một cái, sao lại phải nói bọn họ nấu cơm chứ?
Ăn món đầu bếp hạng nhất làm là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu, mặc dù Trình Nguyên Hoa vất vả nhưng bọn họ có thể bù đắp và cảm ơn từ phương diện khác, sao lại phải giày vò vị giác của mình chứ!
Bọn họ vừa đi đến cửa phòng bếp thì Trình Nguyên Hoa ở sau lưng đứng dậy, giọng nói mang theo ý cười…
“Đã nói là nghỉ ngơi thì là nghỉ ngơi nhưng tôi lại sợ đồ các anh làm quá khó ăn…”
Ba người bỗng nhiên quay đầu nhìn cô.
Trình Nguyên Hoa: “Trong tủ lạnh còn có một miếng nước lẩu đông lạnh lần trước tôi đã nấu xong, chỉ cần thêm nước nấu lại là được rồi, buổi tối muốn ăn rau thì trong hầm lạnh đều có.”
Nói xong thì cả Tiệm Mỹ Thực Trình Ký truyền đến tiếng mừng rỡ…
“Bà chủ Trình muôn năm!!!”
Trình Nguyên Hoa lộ ra nụ cười, lông mày cong, má lúm đồng tiền.
Lẩu chỉ cần thêm nước nấu, còn việc xử lý nguyên liệu thì mọi người đều biết, ngay cả viên được Trình Nguyên Hoa làm cách đây không lâu cũng được đông một ít trong hầm lạnh.
Buổi tối ăn lẩu mà nguyên liệu gì cũng đã có hết rồi.
Bọn họ cũng lấy không ít sủi cảo ra, qua bảy giờ nguyên liệu đã được xử lý đều được bưng lên hết, nước canh cũng được bưng ra, cả Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều dày đặc mùi hương lẩu.
Bọn họ đã lâu không ăn lẩu, buổi trưa cũng ăn không no nên đều nhìn chằm chằm vào nồi.
Diệp Dư Chiêu ở bên này đón năm mới, năm rồi anh không về nữa, ông cụ Diệp bọn họ không nhịn được nữa dắt theo cha Diệp mẹ Diệp đến đây.
Ba người đều là người vô cùng dễ ở chung nên Trình Nguyên Hoa cũng rất hoan nghênh.
Lúc này ba người nhà họ Diệp cũng nhìn chằm chằm nồi lẩu.
Giọng Trình Nguyên Hoa mang theo tiếng cười: “Đi lấy hai hũ rượu tới đi, hôm nay đón năm mới có thể phá lệ uống nhiều một chút.”
Vừa nói xong thì Tang Ngu, Nhiễm Lệ, Sư Huyền đã đợi không được nữa chạy ra ngoài.
Ông cụ Diệp cũng kích động muốn chạy đi nhưng bị cha Diệp ngăn cản, người này một bó tuổi rồi còn chạy ra ngoài làm gì?
Ba người rất nhanh đã quay trở lại, rót rượu ra.
Mùi lẩu trộn lẫn với mùi rượu thực sự là quá thơm rồi.
Mũi ông cụ Diệp ngửi ngửi ly rượu ở bên cạnh, còn chưa uống mặt đã đỏ bừng lên: “Được! Ngon!”
Trình Nguyên Hoa bất lực.
Cô ngay lập tức giơ ly rượu lên nghiêm nghị nói: “Chúng ta đều là bởi vì duyên phận mới đi đến với nhau, hy vọng tương lai mọi người vẫn tiếp tục cùng hội cùng thuyền, cầu chúc Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng ngày càng tốt!”
Những người khác cũng vội vàng giơ ly rượu lên.
Dương Lâm đỏ mắt nói: “Thật tốt, ngày tháng bây giờ thật tốt, ông hy vọng vẫn sẽ luôn tiếp tục tốt như vậy….” tốt đến khi ông cụ già mất.
Trước đây nghĩ đến già rồi mất không cảm thấy gì nhưng bây giờ vậy mà lại có chút luyến tiếc.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười với ông ngoại nhưng không nói gì.
Sang năm mới, của cải cần cho món canh Kéo dài tuổi thọ cũng đã đủ rồi, Dương Lâm và Từ Tú Uyển…. đều phải tiếp tục sống, sống thêm nhiều năm nữa!
Tang Ngu cũng nói: “Bà chủ Trình, vẫn luôn rất cảm kích cô, nếu như không có cô thì không biết bây giờ tôi như thế nào nữa. Hôm nay tôi cũng xem như là trải nghiệm được sự vất vả của việc nấu cơm, đã vất vả cô trong khoảng thời gian dài như vậy.”
Người đàn ông này rất ít khi nghiêm túc như vậy.
Trình Nguyên Hoa cười nhìn lại anh ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất