Dương Lâm rất mong chờ cháu trai cháu gái, vì vậy ông cụ gật đầu và nói: “Ừ, chờ hai đứa nó kết hôn, việc có con chỉ là vấn đề thời gian.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Diệp Dư Chiêu liếc nhìn Trình Nguyên Hoa, cũng không nói gì.
Anh nóng lòng muốn đăng ký kết hôn ngay bây giờ nhưng nghi ngờ có người nào đó giống như là ăn xong không muốn chịu trách nhiệm.
“Những người trẻ tuổi ngày nay dường như không thích kết hôn sớm. Chúng tôi tôn trọng ý muốn của hai đứa và muốn làm gì thì làm nhưng nếu vô tình có con rồi mới kết hôn…” Ông cụ Diệp nói với nụ cười trong giọng nói, ánh mắt nhìn hai người đầy ẩn ý.
Tang Ngu xen vào: “Được rồi, hai người không ở cùng nhau muốn có con rồi mới kết hôn cũng không có cơ hội.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Ông cụ Diệp cũng sửng sốt, không ngờ quan hệ giữa hai người sâu đậm như vậy vẫn không sống chung với nhau.
Không phải người trẻ tuổi bây giờ… Khá cởi mở?
Thực ra vừa rồi ông nội đang giả vờ đã hiểu, ông cụ nhìn thấy Bối Nhi ghen tị sắp hộc máu, ước gì bây giờ có thể có chắt trai hoặc chắt gái để mình bế!
Chỉ là làm bậc phụ huynh, để không làm người khác ngại cho nên phải “Sáng suốt” một chút.
Cho nên vừa rồi ông cụ bày tỏ hai người không muốn kết hôn cũng không sao, có con rồi lập gia đình bọn họ cũng không để tâm.
Chưa bao giờ nghĩ rằng hai người này không sống cùng nhau!
Dưới ánh mắt của mọi người đột nhiên Trình Nguyên Hoa cảm thấy áy náy, bọn họ không ở cùng nhau nhưng không có nghĩa là không có…
Tuy rằng đêm đó bọn họ uống rượu nhưng cũng không có say đến bất tỉnh nhân sự, bọn họ đều tỉnh táo, chẳng qua hèn nhát mượn rượu để dễ làm việc!
Bây giờ trong tầm mắt của nhà họ Diệp, đột nhiên Trình Nguyên Hoa cảm thấy rất có lỗi.
Diệp Dư Chiêu ở bên cạnh lặng lẽ thở dài, rồi sau đó anh nói: “Chuyện của chúng con, trong lòng tụi con đều hiểu rõ.”
… Anh đang hướng mâu thuẫn vào chính mình.
Quả nhiên cả nhà họ Diệp đều nhìn anh.
Trình Nguyên Hoa lập tức nói: “Chị Trịnh, chị bế cô bé trước đi, em xuống bếp xem một chút. Chờ lát nữa đám người Nhiễm Lệ sẽ đi đào rượu, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi nhìn một chút.”
Đào rượu, cô thành công chuyển sự chú ý của bọn họ lên người cô, chuyển sang mục đích của ngày hôm nay.
Sau khi Trịnh Uyển bế đứa trẻ, Trình Nguyên Hoa chạy vào bếp.
Sau khi vào bếp cô thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn tỏ ra bất lực.
Không có cách nào sau khi hai người xác nhận quan hệ, chuyện tiếp theo phải tính đến là kết hôn nhưng Trình Nguyên Hoa… Sợ kết hôn, một chút cũng không muốn nghĩ tới.
Nhưng phụ huynh của hai người sẽ cân nhắc.
Đừng nói đến nhà họ Diệp, ngay cả Dương Lâm và Từ Tú Uyển cũng hỏi dò tin tức của họ, hỏi họ có kế hoạch kết hôn hay không.
Bọn họ rất hài lòng với Diệp Dư Chiêu và bọn họ đều rất chắc chắn rằng người đàn ông này chính là người đàn ông sẽ đi cùng Trình Nguyên Hoa đến hết cuộc đời còn lại.
Trình Nguyên Hoa cũng chắc chắn.
Nhưng cô… Sợ kết hôn.
Đồ ăn đã dọn lên, Trình Nguyên Hoa định ra ngoài xem bọn họ đào rượu thế nào.
Nhưng mà vừa đến cửa sau, cô đã nghe tiếng ông cụ Diệp và Diệp Dư Chiêu nói chuyện ở bên ngoài sau bức tường.
Cô dừng lại.
Bên ngoài bức tường.
Ông cụ Diệp hỏi: “Cháu còn muốn ông nội giúp cháu quản lý công ty bao lâu? Dưỡng bệnh cho khỏe mau chóng quay trở lại công ty đi!”
Diệp Dư Chiêu nói với giọng bình tĩnh, nói thiếu suy nghĩ: “Đừng lo lắng, cháu rèn luyện một thời gian nữa và bắt đầu làm việc lại vào năm sau.”
Ngày mai là ngày tết ông Táo và chỉ có thời gian một tuần làm việc, tập đoàn Quảng Diệp của bọn họ cũng phải nghỉ ngơi.
Năm sau khi tập đoàn Quảng Diệp hoạt động trở lại, ngược lại anh đi làm lại cũng không thành vấn đề.
“Cháu đừng tưởng rằng ông không biết, sức khỏe cháu đã khỏi từ lâu, ông đồng ý cho cháu tới nơi này rèn luyện là muốn cháu cùng cô bé Trình bồi dưỡng tình cảm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất