Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Tang Ngu ợ một tiếng, chớp mắt: “Ngon quá, còn ngon hơn những loại rượu nổi tiếng, chua chua ngọt ngọt, vị rượu đậm đà, có đến mấy loại hoa quả trộn vào nhau tạo ra một hương vị đặc biệt! Tuyệt vời!”
Anh ta càng nói thì ông cụ Triệu càng tức.
“Các người thật là, uống rượu cũng phải uống sau lưng, các người đang làm cái gì thế!” Ông cụ Triệu cầm vò rượu dưới đất lên, nhìn thấy bên trong chỉ còn một chút rượu, lập tức nhíu mày xuống.
Trình Nguyên Hoa thấy vậy, nụ cười vừa nở trên môi lập tức cứng đờ lại.
Toang rồi!
Chỉ lo nhìn bọn họ lại quên mất uống bát rượu trên tay rồi!
Trình Nguyên Hoa khuôn mặt lộ ra buồn phiền, lập tức giơ tay lên định uống xuống nhưng lại phát hiện ông cụ Triệu, Dương Lâm, chú Nam, toàn bộ đang nhìn…bát rượu trên tay cô.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Mấy phút sau, tất cả người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều ngồi ở trong sân, còn Diệp Dư Chiêu, Sư Huyền, Tang Ngu, Nhiễm Lệ, mỗi người cầm một cốc rượu bé, bên trong chỉ có hơn nửa cốc rượu.
Số lượng này ít hơn rất nhiều lần số rượu vừa nãy Diệp Dư Chiêu bọn họ uống.
Ông cụ Triệu vẫn đang nhắc đi nhắc lại: “Các người đúng thật là phí phạm của trời, rượu ngon như vậy không từ từ thưởng thức, mà lại ừng ực uống, thật sự quá xa xỉ! Quá lãng phí!”
Dương Lâm cúi đầu, ngửi mùi rượu trái cây trong cốc, khi ông cụ nhìn Trình Nguyên Hoa, ánh mắt ông cụ chứa đầy trách cứ: “Sao phải giấu giấu diếm diếm, còn muốn lén lút uống sau lưng chúng tôi?”
Giọng nói của ông cụ chứa mấy phần lạc lõng.
Trình Nguyên Hoa lập tức chột dạ, cười trừ: “Ông ngoại, làm thế này cũng vì tốt cho sức khỏe của ông, nếu ông đã cai rượu rồi, vậy đừng uống nữa, uống rượu hại người.”
“Này, hại người vậy mà mấy người vẫn uống?” Ông cụ Triệu chen lời.
“Chúng cháu còn trẻ, không sợ.” Nhiễm Lệ đứng ra, giúp Trình Nguyên Hoa gánh gió bão.
Lưu Toàn Bội thâm thúy mở miệng: “Tôi thì không trẻ à?”
Nếu không phải cô ta cảm thấy bọn họ hai ngày nay rất lạ, buổi tối khi cô ta ngửi thấy mùi rượu, cô ta tuyệt đối không đoán được rằng Trình Nguyên Hoa bọn họ lén uống rượu sau lưng mọi người!”
Lưu Toàn Phúc mới tức giận nhất, cậu trừng mắt: “Sư phụ! Có chuyện tốt như thế này, thế mà chị không gọi tôi! Cùng với Diệp Dư Chiêu lén lút uống rượu thì thôi đi nhưng sao chị gọi cả Sư Huyền bọn họ lại không gọi tôi? Chị quá đáng quá!”
Cậu cảm thấy bản thân đã bị phản bội.
Sư phụ cậu nửa đêm uống rượu cùng với Diệp Dư Chiêu, mặc dù trong lòng cậu có chút xót xa nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng tại vì sao, cô đã gọi cả Sư Huyền, Tang Ngu, Nhiễm Lệ, nhưng lại không gọi cậu?
Trình Nguyên Hoa: “…Không phải, tôi không gọi bọn họ, là bọn họ tự phát hiện đấy.”
Thực tế thì, vào lúc ủ rượu, cô thậm chí còn không muốn nói cho Diệp Dư Chiêu…
“Tôi không biết! Chị quá quá đáng rồi!” Lưu Toàn Bội khuôn mặt đầy sự bi thương, nhấc cốc rượu lên, uống một ngụm lớn, bày ra tư thế “Một rượu tan ngàn thu”.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Chú Nam nói thêm một câu: “Hơn nữa mấy người trời lạnh như vậy ở bên ngoài uống rượu, không sợ lạnh à?”
Ông ấy vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu, hai mắt sáng lên: “Rượu ngon!”
Sư Huyền: “Không lạnh ạ, còn đang nóng nữa.”
Trình Nguyên Hoa và mọi người đều đưa mắt nhìn về phía anh ta, phát hiện gò má anh ta đã đỏ au, ánh mắt mơ hồ, miệng cười cười, mặt ngu đần.
“Cháu say à?” Từ Tú Uyển kêu lên một tiếng.
… Nhìn bộ dạng Sư Huyền như thế này, rõ ràng anh ta đã uống say.
“Không phải rượu trái cây sao? Mới một chén đã say rồi? Sư Huyền không uống được?”
Trình Nguyên Hoa xoa cằm, ánh mắt cô nhìn lướt qua Tang Ngu rồi nhìn Nhiễm Lệ và Diệp Dư Chiêu, sau đó cô nói: “Xem ra rượu này… Có hơi mạnh, không chỉ có Sư Huyền mà ngay cả Ngu mỹ nhân và Nhiễm Lệ cũng uống say…”
Ánh mắt hai người cũng mơ hồ, biểu cảm cũng không giống bình thường, hai gò má hơi ửng hồng.
Duy nhất chỉ có một người vẫn còn tỉnh táo, có lẽ chỉ có Diệp Dư Chiêu.

Ads
';
Advertisement