Trình Nguyên Hoa đắp chăn cho anh, lúc này khuôn mặt của hai người rất gần nhau, giọng của cô nhè nhẹ: “Cơ thể anh mới vừa hồi phục nên vẫn cần phải chú ý một chút, nhất định đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Cô rút tay lại và kéo kĩ chiếc chăn lên trước mặt Diệp Dư Chiêu sau đó mới bỏ tay ra.
Diêu Dư Chiêu đột nhiên giơ tay nắm chặt tay cô.
Trình Nguyên Hoa hơi ngơ người.
Giờ phút này, trong đầu Trình Nguyên Hoa lướt qua một suy nghĩ đầu tiên vậy mà lại chính là: “Tay của Diệp Dư Chiêu ấm quá, anh thực sự không có lạnh.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, không khi trong thoáng chốc đông cứng lại.
Rất lâu sau đó, Diệp Dư Chiêu nhẹ nhàng cầm tay của Trình Nguyên Hoa đặt lên mặt của mình, ánh mắt anh mang theo sự phức tạp không cất lên lời:
“Nguyên Hoa… em thật sự trở thành bạn gái của anh rồi sao? Tại sao anh vẫn cảm thấy không chân thực, giống như… đang nằm mơ?”
Khoảng thời gian anh trở thành người thực vật, khi đó anh không biết được sự chuyển biến trong tình cảm của Trình Nguyên Hoa, hơn nữa anh luôn nghĩ… Có phải Trình Nguyên Hoa bởi vì anh cứu cô nên cô mới yêu đương với anh không?
Suy nghĩ này rất mạnh mẽ, nhưng anh chưa từng hỏi.
Bởi vì anh ích kỷ nghĩ rằng, mặc kệ cô yêu đương với anh vì cái gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là được…
Trình Nguyên Hoa nhìn đôi mắt của Diệp Dư Chiêu, anh là một người hướng nội về mặt cảm xúc, cô không thể nhìn ra tâm tư của anh từ trên khuôn mặt anh, lúc này, nhưng lúc này cô nhìn ra được sự lo lắng và bất an rõ ràng trên khuôn mặt anh.
Trình Nguyên Hoa mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Suy nghĩ một hồi, cô nghiêng người đến và nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Diệp Dư Chiêu đơ người, bàn tay đang nắm lấy tay Trình Nguyên Hoa cứng đờ.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười: “Bây giờ chân thực chưa? Thật ra em cũng có cảm giác như vậy, luôn cảm thấy anh vẫn chưa tỉnh lại… anh của bây giờ có phải là giấc mơ của em…”
Đôi mắt Diệp Dư Chiêu dần dần có lại tia sáng, vành tai hơi đỏ, toét miệng cười, nụ cười xán lạn.
“Vẫn chưa đủ chân thực…” Anh lẩm bẩm.
Sau đó, đôi tay anh nâng gò má Trình Nguyên Hoa lên sau đó hôn cô.
Khoảnh khắc hai đôi môi sau chạm vào nhau, sau lưng vang lên một âm thanh.
“Khụ khụ!”
Hai người đơ người, Trình Nguyên Hoa vội rút đầu lại, dựa vào đằng sau, vùi đầu vào trong ghế.
Ở cửa phòng bếp, hai người Tang Ngu và Sư Huyền đang đứng ở đó.
Người vừa nãy phát ra tiếng là Tang Ngu.
Diệp Dư Chiêu ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Tang Ngu không chột dạ chút nào, hếch cằm: “Yêu đương thì yêu đương, ở nơi sân rộng đông người thì chú ý gây ảnh hưởng.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Diệp Dư Chiêu lạnh lùng mở miệng: “Đây là nhà của Nguyên Hoa.”
Bọn họ yêu đương ở trong nhà Trình Nguyên Hoa, ngáng chân ai chứ?
Tang Ngu này là đang đố kỵ!
Tang Ngu: “…”
Anh ta bị chặn họng rồi, lúc lâu cũng không biết phải phản bác Diệp Dư Chiêu như thế nào.
Tang Ngu huých vào Sư Huyền đứng bên cạnh, muốn anh ta giúp đỡ nạt người.
Sư Huyền ho một tiếng sau đó nói: “Thôi vậy, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền người ta yêu đương.”
Tang Ngu mở to mắt không dám tin rằng thế mà Sư Huyền lại đứng bên phe Diệp Dư Chiêu.
Diệp Dư Chiêu ném cho anh ta một ánh mắt “Coi như cậu thức thời”.
Sư Huyền tiến lên mấy bước, ôm Hoàng Thượng trong lòng Trình Nguyên Hoa đi, lẩm bẩm nói: “Cẩu độc thân như mày ở đây làm gì? Người ta đang phát tán mùi chua thối của tình yêu, cẩu độc thân hóng náo nhiệt gì chứ?”
Hoàng Thượng: “Gâu.”
Sư Huyền một tay ôm Hoàng Thượng, một tay nắm lấy tay Tang Ngu chuồn đi.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Anh ngoảnh đầu lại nhìn Trình Nguyên Hoa, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là… chúng ta tiếp…”
Còn chưa nói xong thì Trình Nguyên Hoa đã đứng dậy: “Nghỉ ngơi sớm đi, em về phòng trước đây!”
Cô nói xong thì chuồn mất, Diệp Dư Chiêu khuôn mặt tràn đầy sự thất vọng.
Đều tại mấy tên cẩu độc thân đó!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất