[Nếu ăn vào cảm thấy tầm thường, các người nhất định sẽ đau lòng chết mất! Hahaha]
“Không đúng, ít nhất cũng không tốn tiền.”
[Tôi chỉ muốn nhắc nhở các bạn phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện chuốc mê hoặc lừa đảo, nguy hiểm hơn là gặp phải tống tiền thì các bạn thảm lắm.]
……
Trịnh Lan Kỳ nghe thấy vậy mặt tái mét.
Đoạn Giai an ủi cô: “Đừng sợ, có rất nhiều khán giả đang xem trực tiếp, toàn bộ video đều được ghi lại, nếu đây là hành vi tống tiền sẽ lập tức gọi cảnh sát, mọi chứng cứ đều có.”
Tôn Vũ Hâm gật đầu đồng ý: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ các cô.”
Đoạn Giai liếc nhìn tay chân nhỏ bé của anh ta, nhếch miệng: “Tốt hơn hết anh nên tự bảo vệ chính mình.”
Ba người bọn họ nói xong, thuận lợi gặp được tiểu mập mạp, cùng nhau hội họp.
Đoạn Giai thấy là một chiếc xe tốt liền thốt lên: “Ồ, quả nhiên mọi người nói đúng, cậu chính là thổ hào!”
“Là của sư phụ tôi, tôi không có xe ở Tỉnh L.” Lưu Toàn Phúc mặt không biểu tình đáp.
Cậu đi khắp nơi trên đất nước, làm sao có thể mua được một chiếc xe hơi? Chỉ có một chiếc ô tô ở nhà thôi.
Chiếc xe trước kia lái đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng là xe thuê.
Mọi người cùng lên xe, Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ ngồi ở hàng ghế sau, Đoạn Giai liếc nhìn bình luận rồi cười nói: “Hahaha, khán giả nói rằng chủ blog hoàn toàn khác với hình tượng cao phú soái trong tưởng tượng! Ngoại trừ giàu có, gì cũng không có!”
Lưu Toàn Phúc không tức giận, cười nói: “Tôi hiện tại ngay cả ‘giàu có’ cũng không phải nữa, toàn bộ chi phí ăn ở của tôi đều dựa vào sư phụ hết.”
Càng nói, ba người họ càng thực sự mong đợi.
Lúc mới lên xe, ba người còn rất sung sức, còn có thể nói chuyện phiếm, sau một giờ cả người đều muốn tê liệt.
Đoạn Giai yếu ớt nói: “Vẫn còn chưa tới sao? Nơi này cũng quá xa đi…”
“Đến nơi tiếp giáp giữa thành thị – nông thôn thì phải mất nửa tiếng nữa, xa như vật là bởi vì sân bay cũng ở ngoại ô thành phố nên phải đi qua nội thành, tới nơi cũng mất tới bốn hoặc năm giờ đồng hồ.” Lưu Toàn Phúc giải thích.
Đoạn Giai: “…”
Càng ngày càng thấy xa, trong lòng cô ta có chút tuyệt vọng, nhưng khi nhìn lướt qua số lượng người xem… à, cô ta lại yên tâm trở lại.
Rất nhiều người đang theo dõi, cũng có rất nhiều người hâm mộ của cô ta, cho dù có chuyện gì xảy ra họ nhất định cũng sẽ cứu cô ta được.
Hơn nữa chủ blog này cũng biết rằng họ đang phát sóng trực tiếp mà không hề chột dạ, hẳn là không có chuyện gì.
Ngay khi họ còn đang miên man suy nghĩ, chiếc xe đã lái đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Trên đường đi, cả ba người họ đều đã cảm thấy uể oải.
Nhưng khi nhìn thấy Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cả ba đều rất ngạc nhiên.
Đoạn Giai không kiềm được huýt sáo, nhướng mày: “Ngôi nhà này được xây dựng rất tốt nha.”
Khu vực bình luận phát trực tiếp vốn sắp im ắng, lại một lần nữa sôi nổi.
[Chà! Đúng là có vẻ đẹp cổ điển!]
[Căn nhà này nếu không tốn hơn triệu, cũng đừng mong sửa sang được như vậy, nhưng đó chỉ là giá của một căn nhà, còn chưa bao gồm trang trí, một căn nhà lớn như vậy cũng phải tốn tiền triệu a.]
[66666 một ngôi nhà tốt như vậy lại được xây dựng ở đây, tài năng a!]
[Tôi hiện tại có điểm chờ mong thức ăn của quán ăn này đấy.]
…
Lưu Toàn Phúc nói: “Vào đi, đi vào thôi, nhớ rõ lời tôi vừa nói, không được quay chủ quán đấy.”
Đoạn Giai lập tức gật đầu: “Tôi biết, tôi biết! Tôi không muốn xâm phạm quyền chân dung đâu.”
Lưu Toàn Phúc đưa ba người vào.
Sân rất đẹp, ba người đều sống ở thành phố, thực sự chưa thấy một ngôi nhà như vậy, rất lạ lẫm còn rất ngưỡng mộ.
Sau sân là cổng của nhà hàng, hiện cửa đang mở, có vài thực đơn bằng gỗ treo ở bên cạnh cửa.
Đoạn Giai đưa máy ảnh lên, khu vực bình luận bỗng trở nên náo nhiệt.
[Thật không ngờ tới nha! Giá quá cao rồi!]
[Cái giá này hơi thái quá…]
[Một tô trắc tương miến 45 tệ???]
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất