Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trong ánh mắt của anh mang theo ý cười, thấy cô đã tỉnh, muốn mở miệng, chỉ khẽ động khóe miệng một chút, chứ không cười.
Trong nháy mắt hốc mắt Trình Nguyên Hoa hơi ướt, không dám nhắm mắt lại…
Đây là…
Còn trong mơ?
Người đàn ông bên cạnh gật khóe môi, nói một câu, chắc là anh vừa tỉnh lại, cũng không phát ra âm thanh gì.
Trình Nguyên Hoa lại nghe hiểu anh muốn nói gì.
Anh nói…
Nguyên Hoa, đợi lâu rồi.
Lập tức nước mắt đã chảy ra, một giọt lại một giọt.
Trên mặt Trình Nguyên Hoa đầy nước mắt, khóe mắt cũng cong lên.
Khi Diệp Dư Chiêu chưa tỉnh lại, mỗi lần cô đến thăm đối phương nằm trên giường như vậy, không hề có sức sống, cô luôn nói, đợi anh tỉnh lại phải để anh đẹp mặt.
Mỗi lần khó chịu, khi tuyệt vọng, cũng luôn nói, đợi Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, nhất định phải mấy ngày không để ý đến anh.
Nhưng khi Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, cô há miệng thở dốc, giọng điệu nức nở nhưng lại mang theo ý cười…
“Không sao, anh tỉnh lại là tốt rồi.”
Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, toàn bộ nhà họ Diệp đều chạy qua đây, đừng nói là cha Diệp, ngay cả người rất nghiêm khắc là ông cụ Diệp cũng khóc ra tiếng.
“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con biết chúng ta vì con, lo lắng thành bộ dạng gì không?” Mẹ Diệp đánh Diệp Dư Chiêu mấy cái, lại gào khóc.
Ông cụ Diệp xoa mắt, giọng điệu mang theo sự vui mừng: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Cha Diệp gật đầu.
Bên cạnh, Trình Nguyên Hoa múc một chén cháo được nấu trong phòng bếp cho Diệp Dư Chiêu.
Mẹ Diệp nhìn thấy, khóc nói: “Nguyên Hoa con cũng ăn một chút đi, cả ngày hôm qua con cũng chưa ăn gì.”
Vừa dứt lời, Diệp Dư Chiêu lập tức nhìn về phía Trình Nguyên Hoa với ánh mắt lo lắng.
Trình Nguyên Hoa cười, cũng múc cho mình một chén cháo.
Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, cô cũng buông xuống sự lo lắng trong lòng, cũng cảm thấy có hơi đói bụng.
“Sao… Sao lại, không yêu bản thân chứ?” m thanh của Diệp Dư Chiêu hơi khàn, ánh mắt mang theo sự không đồng ý.
“Đây còn không phải là vì lo lắng cho con sao, con không biết bởi vì con, chúng ta phí bao nhiêu sức! Sau này không thể như vậy nữa!” Mẹ Diệp nói.
Ánh mắt Diệp Dư Chiêu nhìn về phía người nhà họ Diệp, lại nhìn Trình Nguyên Hoa.
Cha mẹ và ông nội của anh, tuy nhìn ra được có chút mệt mỏi, nhưng khí sắc vẫn còn rất tốt.
Chỉ có Trình Nguyên Hoa, quầng thâm dưới mắt, hơn nữa cũng gầy một vòng, vốn cô đã gầy, như vậy càng đáng tội nghiệp hơn, khiến anh đau lòng đến tim cũng tan ra.
Diệp Dư Chiêu nắm chặt tay Trình Nguyên Hoa, nhìn cô với ánh mắt chuyên chú, ánh mắt mang theo sự dịu dàng.
Ông cụ Diệp vui vẻ ra mặt. Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, hơn nữa tình cảm cô bé Diệp cũng tốt hơn, cuối cũng đã kết thúc tình yêu đơn phương lúc trước, mọi người đều hạnh phúc.
Mọi người vây quanh Diệp Dư Chiêu cả buổi sáng, khi ăn cơm trưa, người Diệp gia đã rời đi.
Ông cụ Diệp còn phải quản lý công ty, tuy Diệp Dư Chiêu đã tỉnh lại, nhưng phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày, cha Diệp và mẹ Diệp đi ăn cơm, cũng để lại thế giới riêng cho Diệp Dư Chiêu và Trình Nguyên Hoa.
Diệp Dư Chiêu đã tỉnh lại hơn nửa ngày, nói chuyện đã không có vấn đề gì, cơ thể cũng có thể cử động, chỉ là còn chưa khỏe, vẫn không thể xuống giường đi đường.
Đợi mọi người đi rồi, anh không chờ kịp mà nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, mím mối, có chút khẩn trương: “Nguyên Hoa…”
Trình Nguyên Hoa nhìn về phía anh, ý bảo anh nói.
“Hôm qua anh đã có thể nghe được âm thanh đứt quãng…”
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa mang theo sự hoang mang, đợi anh tiếp tục nói.
Diệp Dư Chiêu càng khẩn trương, nước một ngụm nước bọt, ngón tay nắm chặt cái mềm những khớp tay cũng hiện lên rõ ràng, trên mặt vẫn bình tĩnh, bên tai lại đỏ lên.
“Vậy em… Vậy em nói đợi anh tỉnh lại, sẽ để anh ở bên cạnh em cả đời… Còn, còn giữ lời sao?”
Anh nói xong, anh nhìn Trình Nguyên Hoa không chớp mắt, trong mắt mang theo sự thấp thỏm.
Anh rất sợ vì Trình Nguyên Hoa muốn anh tỉnh lại, nên thuận miệng đáp ứng
Dù sao…

Ads
';
Advertisement