“Đừng mà! Tôi muốn ăn cháo vô danh!”
“Không phải blog chính thức nói là sẽ mở cửa sao? Đầu bếp chính có việc, chờ một thời gian nữa sẽ mở cửa.”
“Ngày thứ N Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đóng cửa rồi, nhớ nó quá.”
…
Trình Nguyên Hoa không biết trên mạng kêu gào với cô, đám người Lưu Toàn Phúc nhắc một câu, thấy cô không để ý, cũng không nhắc lại nữa.
Mấy ngày gần đây cô không muốn mở cửa tiệm, sao bọn họ có thể ép cô?
Lúc này Trình Nguyên Hoa ngơ ngác nhìn giường bệnh, ánh mắt mờ mịt, ánh sáng trong mắt cũng dần tắt đi.
Tối hôm qua cho Diệp Dư Chiêu uống canh tăng cường sức khỏe, sáng hôm nay cũng đút chén cuối cùng cho anh, nhưng đến tối, Diệp Dư Chiêu vẫn chưa tỉnh lại.
Cả ngày hôm nay Trình Nguyên Hoa đều không có ăn gì, luôn canh giữ Diệp Dư Chiêu, từ sáng đến tối.
Theo thời gian càng lúc càng trễ, ánh sáng trong mắt cô dần mờ nhạt, cuối cùng biến thành một mảnh tuyệt vọng.
Tại sao… Còn chưa tỉnh lại nữa?
Chẳng lẽ…
Canh tăng cường sức khỏe… Vô dụng đối với anh?
Ngoài cửa.
Cha Diệp nhìn về phía mẹ Diệp: “Cô ấy còn chưa ăn gì sao?”
Mẹ Diệp gật đầu, thở dài: “Không có, cả ngày không ăn gì cả, luôn canh giữ Dư Chiêu.”
“Cô ấy nấu dược thiện cho Dư Chiêu thật sự có tác dụng sao?” Giọng điệu cha Diệp mang theo sự thăm dò, trong mắt hiện lên sự hy vọng.
Hốc mắt mẹ Diệp hơi ướt, âm thanh hơi khàn: “Tôi cũng không biết, Nguyên Hoa ôm hy vọng, cho nên mới luôn canh giữ, cô ấy cho rằng hôm nay Dư Chiêu sẽ tỉnh lại…”
Nếu hôm nay Dư Chiêu không tỉnh lại, cũng không biết cô có thể chấp nhận được hay không?
Tuy cha mẹ Diệp vẫn ôm hy vọng Dư Chiêu sẽ tỉnh lại như cũ, nhưng không có ký thác hy vọng vào canh tăng cường sức khỏe mà hôm nay Trình Nguyên Hoa nấu, dù sao, chuyên gia trên toàn thế giới cũng không có cách nào, một chén dược thiện, sao có thể có tác dụng?
Cũng bởi vì vậy, anh uống hai chén dược thiện vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ thất vọng nhưng không tuyệt vọng.
Nhưng Trình Nguyên Hoa lại không giống như vậy, canh tăng cường sức khỏe là thứ mà từ khi Diệp Dư Chiêu nằm xuống thì cô đã bắt đầu ôm hy vọng, cô cho rằng lấy được canh tăng cường sức khỏe thì Diệp Dư Chiêu sẽ tỉnh lại.
Cô khổ cực giành được canh tăng cường sức khỏe, lại tập hợp đủ dược liệu.
Đối với dược thiện này, dường như là ký thác tất cả hy vọng của cô.
Hy vọng trong mắt cha Diệp cũng dập tắt: “Bà đi khuyên cô ấy ăn một chút gì đi, không thể dày vò bản thân được…”
Mẹ Diệp gật đầu, đang muốn đẩy cửa, bên trong, âm thanh tuyệt vọng của Trình Nguyên Hoa…
“Diệp Dư Chiêu! Sao anh còn chưa tỉnh lại?”
Mẹ Diệp nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bên trong, Trình Nguyên Hoa đang đẩy Diệp Dư Chiêu, gương mặt đầy nước mắt, vẻ mặt tuyệt vọng.
Mẹ Diệp nhanh chóng bước lên ngăn cản cô.
Bà có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Trình Nguyên Hoa, từ khi Diệp Dư Chiêu trở thành người thực vật, lần này là cảm xúc lớn nhất của Trình Nguyên Hoa, trước đây cô luôn yên lặng rơi lệ, vừa nhìn coi như lý trí.
Mẹ Diệp ôm cô vào lòng.
“Nguyên Hoa, con bình tĩnh một chút!” Giọng của mẹ Diệp cao lên: “Cho dù con tiếp tục đẩy nó, thì nó vẫn không tỉnh lại đâu, con tỉnh táo một chút, chúng ta không thể ngã xuống, chúng ta ngã xuống thì nó phải làm sao?”
Bà có thể cảm nhận được bây giờ cảm xúc Trình Nguyên Hoa đã sụp đổ, cũng có thể cảm giác được Trình Nguyên Hoa đang tuyệt vọng.
Loại cảm giác này bà luôn có.
Khi Diệp Dư Chiêu vừa xảy ra chuyện, bà hận không thể tự mình cũng nằm theo, sau khi anh biến thành người thực vật, ngày ngày bà nhìn con trai nằm trên giường không thể cử động, trong lòng cũng đầy tuyệt vọng.
Nhưng bà không thể ngã xuống.
Nếu bà ngã xuống, Dư Chiêu nên làm sao?
Trình Nguyên Hoa ngây người, không động đậy nữa, cả người như đông cứng lại, ánh mắt nhìn Diệp Dư Chiêu đang nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hôm nay cô mới biết được, không phải cô nỗ lực, thì sẽ có kết quả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất