Trình Nguyên Hoa là người cuối cùng đi ra khỏi phòng bếp, cô cởi đồ đầu bếp ra, nhìn lửa của món phật nhảy tường.
Lại ngâm một ít nguyên liệu vào nước, đợi sau khi ăn xong, sẽ bắt đầu nấu canh tăng cường sức khỏe, để Diệp Dư Chiêu uống sớm một chút.
Sẽ có tác dụng chứ?
Trong mắt Trình Nguyên Hoa mang theo sự mong chờ.
“Bà chủ Trình… Mau đến đây!” Người trong phòng ăn kêu cô.
Trình Nguyên Hoa hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, đi ra ngoài.
Bọn họ còn chưa bắt đầu ăn cơm, cháo cũng chưa ăn, đều biết đầu bếp nấu cơm rất cực khổ, bọn họ nhất định phải đợi Trình Nguyên Hoa cùng ăn.
Vị trí chủ vị là giữ lại cho vợ chồng Dương Lâm, sau đó là Trình Nguyên Hoa và ông cụ Triệu.
Sau khi Trình Nguyên Hoa ngồi xuống, thấy Sư Huyền, Tang Ngu đều ghé vào chén cháo, hít mũi ngửi, trong miệng còn nói thầm: “Sao hương vị lại nhẹ như vậy? Chỉ có hương sen, còn rất nhẹ.”
“Ăn đi.” Trình Nguyên Hoa cười nói.
Những người khác nhanh chóng cầm muỗng ăn cháo trước, có thể thấy được bọn họ đối với món cháo vô danh này rất mong chờ.
Trên bàn còn để một gói khăn giấy, chuẩn bị đợi khi khóc sẽ dùng.
Ông Vinh cùng Trịnh Uyển có chút chần chờ, tuy rằng bọn họ đã có Bối Nhi, cũng không bị vây trong chuyện đã qua, nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên chuyện của Bảo Nhi.
Nếu nhớ đến chuyện đau lòng trước đây, vậy sẽ khó chịu đến mức nào?
Trịnh Uyển chần chờ, Trình Nguyên Hoa vừa uống cháo, vừa nói: “Nếm thử đi, không sao đâu.”
Giọng điệu của cô rất dịu dàng, Trịnh Uyển nghe vậy nở nụ cười, ăn cháo.
Người uống cháo này tinh thần sẽ có chút mê muội, cháo này… Sao hương vị lại nhẹ như vậy?
Bên trong bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu, còn có nấm tùng nhung, theo lý mà nói, không có khả năng cháo trắng chỉ còn hương sen thoang thoảng?
Bọn họ dùng vị giác cảm nhận được hương vị, vẫn còn rất nhẹ.
Nhưng cũng chỉ là chuyện của hai ba giây sau, các loại hương vị của nguyên liệu nấu ăn đang bùng thành từng lớp trong miệng, ban đầu chỉ có một loại nguyên liệu, sau khi bắt đầu từng lớp, mỹ vị của một tầng lại nặng hơn một tầng.
Loại cảm giác rung động này rất mãnh liệt, cảm giác rung động mang đến cho vị giác giống như bàn tay đặt lên trái tim và nhẹ nhàng xoa.
Cảm giác này đánh rất mạnh vào trái tim, giống như… Giống như khi bà ta nhìn thấy Bối Nhi.
Hôm đó sau khi sinh đứa bé, y tá ôm Bối Nhi đến cho bà ấy nhìn.
Đứa bé rất nhỏ, gương mặt còn nhiều nếp nhăn, chưa mở mắt, tay chân cũng rất nhỏ, thậm chí không dám dùng sức, sợ sẽ làm hư nó.
Loại cảm giác xúc động, vui mừng, mong chờ, sợ hãi khiến Trịnh Uyển rung động.
Cháo này giống như khiến bà ta trở về lúc đó, loại cảm giác nặng nề phức tạp, mang đến sự chấn động tâm hồn vô cùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bối Nhi, cảm giác phức tạp nặng nề cuối cùng biết thành cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Trong nháy mắt khi ăn cháo này, chính là cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười, chân mày cũng cong lên, hương vị lưu lại trong miệng, khiến người ta trở về chỗ cũ.
Khóe miệng Trình Nguyên Hoa nở nụ cười, ánh mắt của cô nhìn mọi người đánh giá, từ vợ chồng Dương Lâm, ông cụ Triệu đến Kỷ Khanh, Vương Ký, đều là vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn.
Thấy vậy, chân mày Trình Nguyên Hoa càng cong hơn, nụ cười cũng càng thêm chân thật.
… Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn lớn nhất của một đầu bếp, là từ phản ứng của khách hàng.
… Cháo vô danh mang đến cảm giác, không có phản hồi từ thực khách, càng khiến cô vui mừng hơn.
“Cháo này…”
“Không phải nói ăn xong sẽ muốn khóc sao? Tại sao tôi uống xong lại cảm thấy rất hạnh phúc?”
“Tôi cũng vậy… Tôi còn nhớ đến một chuyện rất hạnh phúc!”
“Đúng rồi, một chút cũng không đau khổ!”
…
Mọi người nói chuyện rôm rả, vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ ăn, cũng đã biết, bắt đầu ăn cháo vô danh có chút đau khổ, sao lần này, các loại mỹ vị bùng trong miệng, mang đến sự hưởng thụ kinh ngạc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất