Mặc dù Lưu Toàn Phúc đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nhưng hiện tại cậu lại đang duỗi cổ nhìn về phía phòng bếp.
Nghe vậy, cậu thản nhiên trả lời: “Đầu cá kho tiêu.”
Ánh mắt Cao Đặc sáng lên.
Đầu cá kho tiêu!
Món mà cậu ta rất thích ăn!
Mùi tiêu và cá lan tỏa trong không khí càng lúc càng nồng, vừa ngửi đã muốn chảy nước miếng, cảm giác này giống như đi ngang qua một quán lẩu trong lúc đói bụng vậy.
Bây giờ cũng đã quá bữa trưa, những người khách khác đã đi hết.
Diệp Dư Chiêu cũng định rời đi, nhưng khi nghe thấy Trình Nguyên Hoa đang nấu món mới, anh liền không hề động đậy, trợ lý Cao Đặc bên cạnh cũng không nhắc nhở anh.
Đợi thêm mười phút, Trình Nguyên Hoa mang một cái đĩa đi ra.
Những người trong phòng ăn đồng loạt nuốt nước bọt.
“Bà chủ Trình! Chúng ta có thể mua món này không?!” Cao Đặc hào hứng nói.
Trình Nguyên Hoa sửng sốt nói: “Đây là thành phẩm đầu tiên, tôi vẫn cần gia đình của mình thử trước.”
Diệp Dư Chiêu ngay lập tức trả lời: “Tôi có thể giúp nếm thử.”
Giọng nói của anh không gấp gáp, nghe rất hay nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự khao khát của anh.
Người đàn ông này thật đẹp trai, nhìn Trình Nguyên Hoa chăm chú như vậy, cô còn có ý muốn trực tiếp bưng đĩa đưa cho anh…
Nhưng là, Trình Nguyên Hoa lại mỉm cười: “Vậy thì phân cho các anh một ít để nếm thử.”
Đưa hết cho anh?
Không có khả năng a.
Nếu không phải là một khách hàng quen đã vì cô mà đóng góp không ít tài phú, Trình Nguyên Hoa ngay cả nửa cái đầu cá cũng không nghĩ muốn chia cho anh.
Diệp Dư Chiêu cho một cái ánh mắt, Cao Đặc lập tức bày ra một cái đĩa trống trên bàn!
Chiếc đĩa trống này trước đó chứa đầy trứng luộc nước trà, tuy có một vết đen nhẹ ở giữa, nhưng thực ra cũng khá sạch sẽ.
Tổng cộng có hai cái đầu cá, cắt thành bốn nửa, chia cho Diệp Dư Chiêu một miếng, còn lại ba miếng.
Tiểu mập mạp đã đợi sẵn cầm bốn đôi đũa trên tay, Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển đã rửa tay đi tới, chuẩn bị nếm thử.
Cho dù gần đây luôn ăn đầu cá kho tiêu ở nhà, Dương Lâm đã chán làm đầu cá và bọn họ cũng ngán ăn rồi.
Nhưng với tay nghề của Trình Nguyên Hoa, họ vẫn rất mong chờ.
Không biết cô đã xử lý đầu cá như thế nào mà đầu cá được rửa rất sạch, hơi trắng làm cho phần ớt đỏ phía trên càng thêm nổi bật, nói về “màu sắc” thì chính là tuyệt mỹ.
Hương thơm lại càng không phải nói tới, vừa rồi anh gần như muốn lao vào trong bếp giống như bọn họ.
Còn về hương vị…
Diệp Dư Chiêu giơ đũa lên gắp vài miếng cá.
Đầu cá trông rất hoàn chỉnh, nhưng thực tế đã nấu trong thời gian rất lâu, chỉ cần chạm nhẹ vào thịt cá sẽ rơi ra, dễ dàng gắp ra bỏ vào miệng.
Thịt cá vừa vào trong miệng đã tan, lúc đầu ăn rất ngon, mềm và trơn, sau một lúc tan trong miệng, vị khác từ từ hiện lên…
Cay!
Rất cay!
Diệp Dư Chiêu chưa ăn những món cay như vậy ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký bao giờ, thật ra thì trước đây anh cũng không ăn những món cay nhiều.
Hương vị kia trong nháy mắt từ trong khoang miệng xông lên đầu, cả người choáng váng.
Loại cay này không phải cay bình thường, cay cay, thơm thơm, khẽ há miệng ra hít thở nhưng thơm đến mức không kiềm lại được muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Sau một vài ngụm, anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi trên trán.
“Hít hít…” Diệp Dư Chiêu còn có thể chịu được, nhưng Cao Đặc lại liên tục hít khí, trông như một con chó.
“Cay quá, cay quá!” Cao Đặc hét lên, cầm ly nước bên cạnh uống mấy ngụm to để bớt cay.
Đó là một mùi vị cay nồng vô cùng kích thích, cậu ta vừa mới uống nước xong vẫn không thể kiềm được mà vươn tay ra gắp ăn tiếp.
Bên cạnh, Lưu Toàn Phúc cũng không khác là bao.
Trình Nguyên Hoa cay đến mức phải uống nước, cô cũng không quá thích ăn đồ khẩu vị quá nặng như vậy, chỉ là nếm thử cảm thấy quả thực rất ngon liền lập tức bỏ đũa xuống.
Cô nhìn ông bà ngoại vẫn đang ăn cơm bên cạnh, không khỏi thốt lên: “Ông bà ơi, món này rất cay, ông nếm thử chút đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất