Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Nước mắt cô chảy càng lúc càng dữ dội.
“Dư Chiêu…” Giọng Trình Nguyên Hoa khàn khàn: “Đừng để em đợi lâu nữa.”
Cảm giác chờ đợi này thật sự rất khó chịu.
Bây giờ cô vẫn còn hy vọng, nếu cô chờ đợi mà không có hy vọng thì sẽ đau đớn biết bao?
Người trên giường vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lúc này, Lưu Toàn Phúc đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Sư phụ, sắp đến giờ rồi.”
Trình Nguyên Hoa nghe vậy hít một hơi thật sâu
Sau đó, cô đặt tay của Diệp Dư Chiêu trở lại trong chăn và nhìn Diệp Dư Chiêu thật sâu.
Cô lau sạch nước mắt trên mặt, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe không để lại dấu vết đã khóc. Sau khi chỉnh đốn lại quần áo, cô ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt hờ hững ung dung bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô rời đi phải mất một lúc.
Trên giường
Người đàn ông không hề nhúc nhích, khóe mắt có một giọt nước lướt qua.
Quá nhanh giống như một ảo giác.
Nước F.
Trụ sở chính Michelin, nơi đây luôn có nhiều món ngon nổi tiếng thế giới, món ngon của họ cũng rất đặc biệt và kỹ năng nấu ăn của nhiều đầu bếp cũng rất tuyệt vời và sáng tạo.
Vào ngày này, các đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới đã vượt qua cuộc tuyển chọn sơ bộ cũng tập trung tại đây.
Trình Nguyên Hoa đưa Mạc Nguyên và đi theo những người tới đón cô đến khách sạn đã được sắp xếp.
Đối với cuộc thi này, toàn bộ khách sạn là địa điểm của họ.
Hai người đứng ở cửa khách sạn.
“Sao anh hờ hững như vậy?” Trình Nguyên Hoa hỏi Mạc Nguyên đứng bên cạnh.
Mạc Nguyên nhún vai: “Không phải cô cũng rất bình tĩnh sao?”
Trình Nguyên Hoa không biết trả lời sao cười một tiếng, sau đó đi vào.
Ngay cả khi lo lắng cũng phải bình tĩnh để có thể phát huy thật tốt mới có thể giành được hạng nhất.
Mạc Nguyên mỉm cười đuổi theo cô.
Ngủ một giấc khi tỉnh dậy Mạc Nguyên đã đứng chờ ở cửa.
“Chúng ta ăn chút gì trước đi, ăn xong đi thẳng đến tầng tám.” Tầng tám là nơi tổ chức thi đấu.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, ăn bữa sáng Mạc Nguyên chuẩn bị cho cô.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng đột nhiên Trình Nguyên Hoa nhìn Mạc Nguyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cô nói: “Mạc Nguyên, cố gắng lên.”
Mạc Nguyên sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Trình Nguyên Hoa, cố gắng lên.”
Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều mặc đồng phục đầu bếp ánh mắt tràn đầy tự tin cùng nhau đi lên tầng tám.
Vòng 2 ít người hơn nhiều so với vòng 1 nhưng sẽ lên lần lượt năm đầu bếp cùng nhau chế biến những món ăn ngon.
Mạc Nguyên thay mặt Trình Nguyên Hoa đi bốc thăm để quyết định thứ tự của họ.
Trình Nguyên Hoa mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đứng giữa đám đông.
Ngay cả khi nam và nữ đều ăn mặc giống nhau nhìn Trình Hoa Nguyên vẫn rất bắt mắt.
Ngoại hình của cô vô cùng xinh đẹp, cho dù là ở người nước ngoài trong mắt bọn họ cô rất ưa nhìn huống chi cô lại còn rất trẻ, cũng vì thế mà có rất nhiều người chú ý tới cô.
Mặc dù trong những dịp như vậy, hầu hết mọi người sẽ không bắt chuyện vì vẻ bề ngoài nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ.
Ví dụ như…
Đầu bếp đến từ nước T đang đứng trước mặt Trình Nguyên Hoa.
“Hello, xin chào người đẹp. Tôi tên là Tudidan.” Vốn tiếng Anh của anh ta rất kém.
Cũng may Trình Nguyên Hoa hiểu cô đáp lại: “Xin chào.”
Trình Nguyên Hoa nhìn người tương đối chính xác, đầu bếp trước mặt tuy lùn và đen gầy anh ta chủ động bắt chuyện nhưng ánh mắt lại rất trong sáng, rõ ràng anh ta chỉ đơn thuần nhiệt tình với xinh đẹp.
“Cô là người nước nào và là trợ thủ của đầu bếp nào? Lần trước sao tôi không nhìn thấy?” Tudidan lại hỏi.
Lần trước không thấy lần này khả năng là có người khác mang theo trợ lý khác, lấy tuổi tác và dung mạo của Trình Nguyên Hoa, hiển nhiên Tudidan không coi cô đến dự thi đầu bếp.
Trình Nguyên Hoa cũng không giải thích, thuận miệng đáp: “Lần trước tôi không có tới.”
Cô nhìn xa xa xem Mạc Nguyên đã trở về chưa.
Tudidan nhìn cô cho rằng cô không nhắc tên đầu bếp là vì đầu bếp không nổi tiếng, anh ta vội vàng nói: “Không sao, chúng ta vô tới vòng này cũng có thực lực lắm rồi! Dù sao những người vào chung kết chủ yếu đã được quyết định.”

Ads
';
Advertisement