“Tiểu mập mạp, ủy khuất cho cậu rồi, ngày mai tôi nấu bù canh cá cho cậu.” Trình Nguyên Hoa an ủi.
Lưu Toàn Phúc không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng lại là người quan tâm đến thức ăn nhất, cậu trước đó còn nói rằng nhất định buổi tối sẽ uống canh cá, nhưng tất cả đều đã được đem ra tặng mọi người rồi…
Lưu Toàn Phúc tỏ vẻ không thèm để ý, xua tay. “Không sao, tất cả đều là vì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tôi hiểu mà.”
Trình Nguyên Hoa: “???” Sao vậy? Biểu hiện này hoàn toàn không giống với phong cách của Lưu Toàn Phúc, cậu làm sao có thể sẵn sàng đưa đồ ăn của mình cho người khác được chứ?
Quả nhiên, Lưu Toàn Phúc nói thêm: “Tôi đã lén giấu một bát…”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô còn chưa đùa buột cậu phải “cống hiến” ra thì Từ Tú Uyển đã giận dữ bước vào. “Bà đây đúng là chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy, bà còn đang muốn mắng hai người không biết xấu hổ kia, không nghĩ tới bọn chúng đã bỏ chạy mất rồi, đã trở lại thành phố.”
Vừa nói xong, chợt có người hét lên ngoài cửa. “Bà chủ Trình!”
Trình Nguyên Hoa và Từ Tú Uyển nhìn nhau, lớn tiếng nói: “Mời vào.”
Sau đó, ông cụ Lý mang theo khuôn mặt xấu hổ bước vào.
Trình Nguyên Hoa thật ra không muốn làm cho một ông cụ khó chịu, cô cười, nhưng thái độ lại xa lánh hơn trước rất nhiều: “Ông Lý, có chuyện gì sao?”
Ông cụ Lý đột nhiên nhìn thẳng cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tất nhiên ông cụ biết con trai và con dâu mình đã làm gì, ông cụ đã từng ngăn cản, nhưng đó là con trai ông, ông rất khó xử, không ngăn cản được họ nhưng cũng không dám báo tin.
Thấy con trai và con dâu quay lại ông cụ vô cùng vui vẻ, nhưng hai ngày sau, hành vi của họ lại khiến trái tim ông cụ tan nát và không biết phải làm sao.
Ông cụ dù sao cũng đã sống đến cái tuổi này rồi, cũng không có bảo hiểm gì, luôn theo quan điểm nuôi con để đề phòng tuổi già.
Nên liền giao mọi thứ cho con trai hoặc con gái, sau này trông cậy vào việc họ phụng dưỡng mình, hy vọng khi về già vẫn còn con trai, cũng có thể nhìn thấy cháu nội, cháu ngoại, cả gia đình một nhà vô cùng sinh động.
Nhưng hiển nhiên Lý Lập Bằng không phải là người có thể phụng dưỡng ông cụ khi về già, nhưng cho dù thất vọng thì đó cũng là con của ông cụ nên cũng không thể chủ động tố giác.
Bây giờ bà chủ Trình đã biết, lại cùng cãi nhau với con dâu một hồi, hiện tại hai vợ chồng nó vỗ mông bỏ đi, ông cụ đương nhiên phải đến để thu dọn hậu quả.
Ông cụ Lý ngượng ngùng cười cười: “Bà chủ Trình… Những người nhà không nghe lời của tôi đã đi rồi. Đừng lo, tôi đã vứt hết đống lộn xộn bọn họ mua rồi, sau này nhất định sẽ nuôi cá một cách đàng hoàng!”
Một ông cụ đã lớn tuổi như vậy lại ẩn nhẫn mang theo ý vị cầu xin trước mặt, loại chuyện này thật sự là khiến người ta không đành lòng.
Giọng nói cẩn thận lại thận trọng.
Trình Nguyên Hoa kiên quyết: “Xin lỗi ông Lý, vì cháu đã nói không muốn cho nên cháu sẽ không thu mua nữa.”
Khi những lời này được nói ra, không chỉ ông cụ Lý mà cả Dương Lâm, Từ Tú Uyển và những người khác đều sửng sốt.
Ông cụ Lý lập tức toát mồ hôi, giọng lo lắng: “Bà chủ Trình! Tôi hứa sẽ không bao giờ…”
“Ông không đảm bảo được.” Trình Nguyên Hoa nhàn nhạt nói. “Con trai và con dâu của ông sau này nhất định sẽ quay lại, dù không ở lâu cũng ở lại ngắn, nếu như bọn họ lại suy nghĩ làm việc này một lần nữa, làm sao ông có thể đảm bảo rằng có thể ngăn chặn được việc đó?”
Ngay khi ông cụ Lý định nói, Trình Nguyên Hoa đã ngắt lời ông cụ trước: “Hơn nữa, hôm nay cháu đã cùng bọn họ kết oán, không có gì đảm bảo rằng sau này họ sẽ không làm ra những chuyện như thế này nữa.”
Thêm thức ăn tăng trọng cho gia súc, quả thực chính là một vốn bốn lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất