Ông ấy mong muốn làm cho mỹ thực Trung Hoa trở nên tốt hơn chắc chắn 100% và duy nhất.
Lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa cảm thấy thái độ kiêu ngạo của ông già khá dễ thương.
Thấy cô không nói gì, ông cụ Triệu trợn to hai mắt vẻ mặt không thể tin: “Thế nào? Cháu còn không muốn?”
Giống như chỉ cần cô nói ra hai từ “Không muốn” ông ấy muốn lấy mạng đổi mạng với cô.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu.
Sau đó cô cung kính khom người cúi đầu chào.
Ông cụ Triệu giật mình, vội vàng nói: “Không phải cháu nói không muốn chú làm sư phụ cháu sao? Cháu làm thế này là sao?”
“Đây là cảm ơn.” Trình Nguyên Hoa đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời: “Ông cụ Triệu, cháu sẽ không làm học trò của chú nhưng cháu sẽ kính trọng chú như một người thầy suốt cả đời. Học trò nhất định phải đạt được thành tích tốt trong giải thưởng ẩm thực lần này, vì vậy cháu rất muốn sửa đổi những khuyết điểm của mình. Cháu hứa nếu không có sự cho phép của ông cụ Triệu, cháu sẽ không đem kỹ thuật gia truyền truyền thụ ra ngoài.”
Kế thừa là nguồn gốc và là phần quan trọng nhất của một gia đình đầu bếp, nếu ông cụ Triệu sẵn lòng dạy cho cô, cô phải xứng đáng với sự kỳ vọng của ông ấy.
Lần này tại Giải thưởng mỹ thực thế giới cô nhất định phải đạt được thành tích tốt!
Vì lý do này, cô học hỏi thêm kinh nghiệm thành thạo có thể bù đắp những thiếu sót của mình.
Trong mắt ông cụ Triệu hiện ra sự ngưỡng mộ cùng yêu thương, ông ấy ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc sau đó xua tay: “Chỉ còn mấy ngày tất cả mọi người đi ra ngoài đi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu dạy Nguyên Hoa.”
Những người khác đều lần lượt đi ra ngoài ngay cả Tang Ngu luôn không thích ông ấy cũng, nở một nụ cười rạng rỡ với ông ấy.
Sau khi những người khác rời đi, ông cụ Triệu nói: “Nhà họ Triệu của chú có phương pháp bí truyền hơi phức tạp, cháu muốn là những kỹ năng để bù đắp cho sự thiếu sót kỹ năng cơ bản thậm chí nó còn khó học hơn.”
Trình Nguyên Hoa vẻ mặt thành thật nghiêm túc gật đầu.
Ông cụ Triệu lại nói: “Cháu sẽ làm lại món sủi cảo một lần nữa, cháu hãy quan sát kỹ chú sẽ giải thích cặn kẽ cho cháu. Cố gắng học cho xong trước ngày mai, món sủi cảo này trông có vẻ đơn giản nhưng bên trong có số kỹ năng phổ biến không hề tầm thường chút nào! Chờ cháu hiểu bắt tay vào làm, chú sẽ dựa trên món sủi cảo cháu làm sẽ giải thích cho cháu hiểu.”
Ông ấy vừa nói lại chuẩn bị bắt đầu băm thịt làm nhân và nhào bột.
Trình Nguyên Hoa có chút do dự.
Ông cụ Triệu đột nhiên nhíu mày, giọng như muốn đánh người: “Chú nói cho cháu biết khi chú dạy rất là hung dữ, thời gian cháu không có nhiều cho nên mau học đi!”
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một chút nói: “Sao chú không trực tiếp nói ra những lỗi đi, cháu vừa xem chú làm cháu đã học được.”
Biểu hiện của ông cụ Triệu trong phút chốc trở nên rất kỳ lạ nhưng cuối cùng chuyển sang tức giận… Dáng vẻ “Chết tiệt, cháu đang trêu chọc chú.”
Ông ấy hít hai hơi thật sâu rồi mới nói: “Cháu vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Trên mặt biểu cảm rất tức giận.
Trình Nguyên Hoa lặp lại lần nữa: “Cháu nghĩ cháu đã biết rồi.”
“Ha ha.” ông cụ Triệu cười lạnh, tất cả ấn tượng tốt đẹp mà vừa rồi ông ấy dành cho Trình Nguyên Hô đều biến mất. Không chỉ biến mất mà ánh mắt của ông ấy cũng trở nên thờ ơ: “Nếu cháu đã biết vậy tới đây làm đi.”
Ông ấy nói xong đặt đồ đạc xuống lui ra sau rồi sau đó lạnh lùng nhìn Trình Nguyên Hoa.
Ban đầu ông cụ Triệu tưởng rằng Trình Nguyên Hoa là một người có năng lực lại tự tin nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy cô không tự tin mà là tự kiêu.
Cũng vì điều này, giờ phút này ông ấy đang rất tức giận.
Trình Nguyên Hoa biết toàn bộ suy nghĩ của ông cụ Triệu nhưng cô không giải thích, thay vào đó cô bước tới mặc trang phục đầu bếp và lấy ba con dao mà Diệp Dư Chiêu đã tặng cho cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất