Không đợi Tang Ngu mở miệng châm chọc, ông ấy còn nói: “Nhưng có người này giỏi sẽ có người khác giỏi hơn, trên thế giới vô tận không có món nào ngon hơn nhưng nó cũng ngon không kém.”
Tang Ngu: “Ồ, vậy chú có thể làm món nào ngon giống này không?”
Ông cụ Triệu đứng dậy, chỉnh quần áo lại cho ngay ngắn: “Mạc Nguyên, đốt lửa.”
Tang Ngu thấy vậy, ngay lập tức anh ta gọi toàn bộ người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký tập trung lại.
Trong lòng bọn họ cho rằng bà chủ Trình là người xuất sắc nhất nhưng ông cụ Triệu cũng muốn chứng minh thực lực của mình.
Vì vậy ông ấy thay quần áo và mượn nhà bếp của Trình Nguyên Hoa thể hiện sự khéo tay của mình.
Đứng bên ngoài quan sát Tang Ngu và Lưu Toàn Phúc nói chuyện với nhau…
Tang Ngu: “Ông già này vẫn rất kiêu ngạo!”
Mặt Lưu Toàn Phúc đầy khổ sở: “Cậu trêu chọc ông ấy làm gì, người này đã nấu thức ăn từ nhỏ. Tài nấu nướng đứng nhất trong ở Trung Hoa, danh hiệu cho tới bây giờ không phải là trò đùa.”
“Vậy cậu cho rằng sư phụ của cậu không bằng ông già này sao?” Tang Ngu lập tức hỏi ngược lại.
Lưu Toàn Phúc xua tay: “Tôi không có ý đó, quên đi, chờ cậu ăn rồi sẽ biết!”
Có món ngon ngon đến mức vượt qua kinh nghiệm vị giác con người, chỉ là dạy người ăn một lần họ chỉ có thể nói một từ “Tốt.”
Trình Nguyên Hoa có trình độ như vậy, các đầu bếp của Hiệp hội ẩm thực cũng vậy và ông cụ Triệu…
Ông ấy và Trình Nguyên Hoa cũng giống nhau, chỉ cần họ nấu ăn chắc chắn là ngon.
Tang Ngu là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Trình Nguyên Hoa, cũng vì điều này anh ta cảm thấy rằng không ai trên thế giới có thể so sánh với Trình Nguyên Hoa.
Trên thực tế, ông cụ Triệu đi tới ngày hôm nay đương nhiên có thực lực rất mạnh.
Tang Ngu không chú tâm, lúc này ông cụ Triệu cầm dao bắt đầu cắt mọi người lập tức sững sờ nhìn ông ấy.
Đúng lúc Trình Nguyên Hoa trở về, cô đã nhìn thấy tất cả.
Ông cụ Triệu đang làm nhân sủi cảo với vẻ mặt tự hào, còn mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều kinh ngạc và thán phục.
Cũng không thể nói như vậy, bọn họ đã nhìn thấy tay nghề của nhiều đầu bếp, trong số đó cha của Lưu Toàn Phúc – Lưu Cẩm Vinh có kỹ thuật dùng dao khéo léo nhất, các món ăn của Giang Tô họ chú trọng sự tinh xảo.
Bọn họ vẫn còn ghi nhớ sâu sắc kỹ thuật dùng dao đó.
Hiện tại kỹ thuật dùng dao của Trình Nguyên Hoa coi như đã thành công, vấn đề là cô muốn đuổi kịp Lưu Cẩm Vinh.
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện ông cụ Triệu.
Đừng thấy ông ấy lớn tuổi có đôi tay khỏe mạnh, khi băm thịt nhân bánh ông ấy băm thịt bay lên con dao rất nhanh dường như chỉ thấy được bóng dáng, thịt nhồi được băm rất nhanh hơn nữa thịt được băm rất đều không có cục nào dày hơn.
Hầu như gần giống nhau như đúc có thể so với máy xay còn mịn hơn rất nhiều.
Nhân bánh rất đẹp.
Đúng vậy, thịt nhồi rất đẹp, một miếng thịt nhồi mà bọn họ lại nhìn thấy rất đẹp.
Đó là chưa kể cách xử lý cá của ông cụ Triệu còn đáng sợ hơn, sau khi dùng hai ngón tay quẹt qua con dao làm bếp trên tay ông ấy quay một vòng con dao lập tức biến thành ảo ảnh, những lát cá phi lê mỏng như cánh ve xếp hàng ngay ngắn trên dĩa bên cạnh.
Trình độ này thì Trình Nguyên Hoa và Mạc Nguyên cũng còn kém hơn mấy phần.
Mạc Nguyên đang nhào bột bên cạnh ông ấy, trong khi ông cụ Triệu tiếp tục chế biến các nguyên liệu khác và bọn họ đều kinh ngạc trước mọi thứ.
Trình Nguyên Hoa đi tới ngồi xuống ghế đẩu, cô cũng nhìn theo.
Phải nói rằng tay nghề của ông cụ Triệu là không có gì để nói.
Lưu Toàn Phúc và những người khác nhìn thấy Trình Nguyên Hoa đã trở về, cũng chỉ lên tiếng chào hỏi sau đó tiếp tục nhìn ông cụ Triệu.
Vừa xem Trình Nguyên Hoa vừa thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Toàn Phúc nghiêng đầu giải thích: “Tang Ngu cùng ông cụ Triệu tranh cãi, sau khi đối phương ăn sủi cảo xong ông ấy muốn thể hiện tài năng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất