Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt cô kỳ quái nhìn nhìn Mạc Nguyên một chút, thầm nghĩ
…Mạc Nguyên có ý với cô? Tại sao cô không nhìn ra?
Hơn nữa… Không phải bọn họ chỉ gặp qua vài lần sau?
Mặc dù là bởi vì có chung triết lý sống, cho nên rất hợp ý nhau, nhưng đây tuyệt đối chỉ là tình bạn thuần khiết, không pha tạp bất kỳ tình cảm nam nữ nào!
Mạc Nguyên nhìn lại ánh mắt của Trình Nguyên Hoa, lúng túng sờ mũi, sau đó đối ông cụ Triệu nói: “Sư phụ, không phải như người nghĩ đâu!”
“Sao lại không phải?” Ông cụ Triệu trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Mạc Nguyên tính cách của con, ta sư phụ không biết sao?”
“Nhưng mà…”
Ông cụ Triệu đánh gãy lời của Mạc Nguyên: “Con đừng nói chuyện, cô bé Trình, cháu có ý gì?”
Trình Nguyên Hoa nhìn Mạc Nguyên đang xấu hổ một chút, người này từ khi bắt đầu quen biết đã bình tĩnh ung dung, hôm nay cậu ta lại bị sự ngay thẳng của sư phụ cho biến thành xấu hổ thành như vậy.
Nhưng cô vẫn không do dự chút nào lắc đầu, từ chối: “Không cần xem mắt, cháu chỉ xem Mạc Nguyên như bạn bè, chúng cháu không có khả năng, trong lòng cháu đã có người mình thích rồi.”
Tuy rằng bây giờ người đó còn nằm trên giường, nhưng Trình Nguyên Hoa tin tưởng, anh sẽ không để cho cô một mình, nhất định anh sẽ tỉnh lại.
Ông cụ Triệu nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Cháu xác định? Chú đã nghe ngóng, cháu không có bạn trai. Nguyên Nhi là một người rất tốt, hơn nữa không cái gì bất kỳ thói xấu gì, nếu cháu nguyện ý cùng nó tiến thêm một bước nữa tìm hiểu nhau, nó sẽ lấy thân phận trợ thủ cùng cháu cùng nhau tham gia giải thưởng mỹ thực, chú cũng sẽ đem một bộ phận kế thừa độc đáo của Triệu gia truyền cháu, Trình gia của cháu sẽ kế thừa món ăn Sơn Đông, kỹ năng dùng dao của cháu có liên quan mật thiết đến món ăn Sơn Đông, những gì chú dạy cháu, sẽ để cháu tiến thêm một bước xa nữa trong trù nghệ, bù đắp những thiếu sót của cháu!”
Sự hấp dẫn này đối với đầu bếp mà nói là rất lớn.
Vốn dĩ Trình Nguyên Hoa cần thời gian cùng sự kiên nhẫn luyện tập, nhưng ông cụ Triệu vậy mà nói, truyền thừa của Triệu gia của ông ấy, có biện pháp nhanh chóng thành công.
Nếu cô thật sự cao lên một bước, trên con đường trù nghệ này, tất nhiên là sẽ đi càng cao càng nhanh.
Trình Nguyên Hoa không chần chờ chút nào, lại lắc đầu: “Cháu xác định, người mà cháu thích, cũng thích cháu, tuy rằng bây giờ cơ thể anh ấy xảy ra chút tình huống, nhưng cháu sẽ vẫn luôn chờ anh ấy.”
Bây giờ Diệp Dư Chiêu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cô tin tưởng anh sẽ tỉnh lại, giữa hai người bọn họ, tuy rằng chưa bao giờ nói ra, nhưng đã xác định tình cảm của hai người họ trong lúc sinh tử.
Trước kia khi Trình Nguyên Hoa còn chưa xác định tình cảm của mình với Diệp Dư Chiêu, có lẽ sẽ không bài xích Mạc Nguyên.
Trong lòng một khi đã xác định là người kia, thì trong lòng và trong mắt, cũng chỉ có người kia.
Trên thế gian này, cô sẽ không thích bất cứ ai nữa và cũng có ai nguyện vì cô mà trả giá bằng cá tính mạng.
Mạc Nguyên rất tốt, nhưng không phải Diệp Dư Chiêu.
Ông cụ Triệu nhìn Trình Nguyên Hoa, tuy rằng trên lý trí biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, “Thà hủy mười tòa miếu không hủy một đoạn thân” là rất có đạo lý.
Nhưng trên tình cảm, ông cụ Triệu vẫn tức giận Trình Nguyên Hoa chê đệ tử nhỏ ưu tú của mình.
Ông ấy trừng mắt nhìn, giọng điệu hầm hừ: “Vậy cháu đừng hối hận, Nguyên Nhi là người đàn ông tốt nhất trên đời, cháu bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội quay đầu đâu!”
Ông ấy đứng lên, quay đầu nhìn về phía Mạc Nguyên nói: “Người ta chướng mắt con, còn ở chỗ này làm gì? Chúng ta đi!”
Đây là rất kiêu ngạo.
Vẻ mặt Mạc Nguyên đầy bất đắc dĩ, nhưng chân lại không cử động.
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa cũng lộ ra sự bất đắc dĩ: “Thời gian đã không còn sớm, ra ngoài không dễ ngồi xe, ở lại chỗ này một đêm đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất