Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Lưu Toàn Phúc tán thành gật đầu, cậu cũng không nỡ, dù sao ôm những cái bánh nhân thịt cũng không phải chuyện dễ, bên ngoài trời lạnh như vậy, vậy mà có thể khiến cậu ra mồ hôi, có thể thấy uy lực cỡ nào.
Khi ánh mắt của cậu chuyển qua trên người ông cụ Triệu, kích động bước lên: “Ông cụ Triệu! Chào ngài, tôi là con trai của Lưu Cẩm Vinh ở nhà hàng Lưu Gia, Lưu Toàn Phúc!”
Ông cụ Triệu cùng Lưu Cẩm Vinh là đầu bếp lớn, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, cậu cũng quen ông cụ Triệu.
Quả nhiên, ông cụ Triệu nhìn cậu mặt, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới nói: “Là Toàn Phúc? Cậu thay đổi nhiều quá, thiếu chút nữa tôi cũng không nhận ra.”
Cũng không phải thế, lúc trước Lưu Toàn Phúc rất béo, bây giờ đã không béo như trước kia nữa, hơn nữa bởi vì nguyên nhân của canh dưỡng sinh và canh dưỡng nhan, trắng trẻo mập mạp, giống như một đứa bé cầu phúc vậy.
Lần trước khi ở trong tiệm, có cô gái đến tìm cậu muốn thêm Wechat.
Bị lời lẽ nghiêm khắc của Lưu Toàn Phúc từ chối, hơn nữa còn nói… không thể nào, bên này của tôi không được đi cửa sau, muốn ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, thì đi đặt chỗ đi.
Sau đó, cô gái đó hung hăng trừng mắt nhìn cậu, chạy đi.
Sau này Sư Huyền cùng Nhiễm Lệ, Lưu Toàn Bội mới phân tích cho cậu, cô gái kia muốn phát triển tình cảm với cậu, nhưng không ngờ, vậy mà Lưu Toàn Phúc lại đối xử với cô gái đó giống như những đám người tham ăn kia!
Sau khi biết chân tướng, suýt chút Lưu Toàn Phúc đã khóc ra.
Đây chính là đóa hoa đào đầu tiên, từ lúc cậu tốt nghiệp tiểu học.
… Cũng vào lúc này, rốt cuộc mọi người cũng phát hiện, Lưu Toàn Phúc thay đổi cũng dễ nhìn hơn.
Canh dưỡng nhan của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, công hiệu của nó cũng xứng đáng trăm phần trăm với giá tiền!
Nghe ông cụ Triệu nói như vậy, Lưu Toàn Phúc cười ngơ ngác, rồi sau đó đem bánh nhân thịt trên tay ra, tươi cười sáng lạn: “Ông cụ Triệu, ngài muốn ăn bánh nhân thịt không? Ăn rất ngon đó!”
Nhìn ra, cậu hơi sợ ông cụ Triệu, cũng phải, địa vị của ông cụ Triệu trong giới mỹ thực rất cao, hơn nữa người cũng rất nghiêm khắc, đám tiểu bối bọn họ, sợ nhất là thấy ông ấy.
Ông cụ Triệu nhìn bánh nhân thịt thì nhíu mày, bên cạnh, vẻ mặt Mạc Nguyên mang theo tươi cười cầm lấy hai cái, một cái cho ông cụ Triệu, một cái cho chính mình, trong miệng nói: “Nhóc béo, cảm ơn.”
Lưu Toàn Phúc cười lắc đầu.
Sau khi Mạc Nguyên ăn một miếng, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh, ông cụ Triệu cuối cùng cũng tiếp nhận bánh nhân thịt, từ từ ăn.
Không thể không nói, cái này bánh nhân thịt có hương vị rất ngon, Mạc Nguyên vẫn luôn gật đầu, trong mắt ông cụ Triệu mang theo ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bánh nhân thịt mà mình đang cắn một miếng kia.
Đây là một loại đồ ăn vặt thông thường, nhưng chính vì có người đem nó trở thành đặc biệt.
…Trình Nguyên Hoa là người thứ nhất.
Bánh nhân thịt cũng chỉ đủ một người một cái, Trình Nguyên Hoa còn chưa ăn, cái cuối cùng thì cho Hoàng Thượng đang kêu gào.
Từ sau khu ông cụ Triệu ăn bánh nhân thịt thì không nói chuyện nữa, ăn bánh nhân thịt xong, ánh mắt vẫn nhìn Trình Nguyên Hoa, chú ý xem cô làm mì như thế nào.
Khi thì ông ấy nhìn với thần thái tán thưởng, khi thì nhíu mày.
Lực của cánh tay Trình Nguyên Hoa rất tốt, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, lại không có mấy chục năm công phu, theo trình độ nhào bột của ông cụ Triệu, thì còn chưa đủ hoàn mỹ.
Khi cô nhào bột, không biết nhớ đến cái gì, ánh mắt có chút cô đơn, cúi đầu nghiêm túc nhào.
Tang Ngu cùng Nhiễm Lệ liếc nhau, rồi sau đó đồng thời thở dài.
Lại nhớ đến Diệp Dư Chiêu?
Trình Nguyên Hoa đúng là nghĩ đến Diệp Dư Chiêu. Trước đây khi Diệp Dư Chiêu còn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, thì rất muốn ăn mì mà cô làm, nhưng lúc đó, Trình Nguyên Hoa cảm thấy nhào bột rất phiền phức, nên rất ít khi làm mì.
Sau này trác tương miến đều là Lưu Toàn Phúc và Nhiễm Lệ nhào.

Ads
';
Advertisement