Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Những người khác quay đầu nhìn sang, đó là một ông lão dẫn theo một người đàn ông còn trẻ, người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người vừa nói chuyện là ông lão kia, thái độ không được tốt lắm.
… Hiển nhiên là một ông lão được chào đón lâu dài.
Người trẻ tuổi vội bổ sung một câu: “Phiền mọi người nhường đường một chút, tôi cùng sư phụ tôi muốn đi vào một chút.”
Người trẻ tuổi này rất lễ phép, lại khách sáo, những người khác cũng trả lời…
“Các cậu là tới ăn cơm hả? Tiệm này chưa khai trương!”
“Coi như khai trương cũng phải giành vị trí trên mạng.”
“Đúng rồi, anh cùng ông lão, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Các người cũng ngửi được hương thơm mà đến sao?”
“Thật thơm.”

Bọn họ ngửi được mùi thơm mới tìm qua đây, cũng cảm thấy hai người trước mặt cũng vì ngửi được mùi thơm tìm qua đây.
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Không phải, chúng tôi đến tìm bà chủ, tôi quen bà chủ Trình.”
Người khác ngạc nhiên
Người đàn ông tự mình bước lên, gõ cửa.
“Ai vậy!” m thanh trong trẻo của Lưu Toàn Phúc.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng không dễ dàng mở cửa, nếu không những thực khách muốn ăn đồ ăn, khẳng định sẽ liều mạng chen vào.
Ánh mắt những người khác đều nhìn về Mạc Nguyên, xem cậu ta có thể nói ra lý do thật sự hay không, hay cậu ta muốn lừa dối.
… Dù sao người làm chuyện như vậy, cũng không ít.
Người đàn ông nói: “Là tôi, Mạc Nguyên.”
Một lát sau, cửa được mở ra, một già một trẻ được nhóc béo đón vào.
Đám người vây xem mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng, rất nhanh có lão sành ăn phản ứng kịp, nắm lấy Lưu Toàn Phúc, giọng điệu kích động: “Anh béo, trong tiệm đang làm cái gì vậy? Cho phép chúng tôi mua với giá cao không?”
Những người khác cũng trông ngóng nhìn Lưu Toàn Phúc, cũng hỏi: “Giá cả thế nào cũng được, cũng không cần nhiều, một chút là đủ rồi!”
Giọng điệu Lưu Toàn Phúc bất đắc dĩ: “Kêu tôi nhóc béo là được rồi, đừng gọi tôi anh béo.”
“Ôi trời, gọi cái gì không quan trọng, bán cho chúng tôi một chút đi? Cậu xem chúng tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi!”
Bọn họ lôi kéo Lưu Toàn Phúc, tư thế như không đồng ý sẽ không thả người vậy.
Cũng may vừa rồi Lưu Toàn Phúc có hỏi Trình Nguyên Hoa, mỗi lần tiệm bọn họ mở cửa chính, nếu không để ít đồ, thì cửa này không đóng được.
Vì thế, Lưu Toàn Phúc nói: “Không có đồ khác, chỉ có bánh nhân thịt Trình Ký, sư phụ tôi nói có thể bán mọi người, một cái năm tệ, mỗi người chỉ giới hạn mua được bốn cái.”
Bánh nhân thịt đó, một cái năm tệ có hơi mắc, nhưng đó chính là bánh nhân thịt Trình Ký, giá một chữ số, đã rất rẻ.
“Mua mua mua!” m thanh vô cùng kích động, sợ nói chậm thì không có.
Lưu Toàn Phúc khép cửa lại, đi vào lấy bánh nhân thịt đi ra bán.
Sau khi cậu đi vào, những người này nói chuyện rất náo nhiệt…
“Ha ha ha, không nghĩ đến vẫn còn có chuyện tốt như thế!”
“Quả nhiên chờ đợi sẽ có chuyện tốt xảy ra!”
“May là nhờ anh đẹp trai và ông lão đó, bằng không chúng ta còn không ăn được!”
“Vậy mà bọn họ thật sự quen bà chủ?”
“Mẹ ơi, đây cũng khiến người khác quá hâm mộ rồi!”
“Đợi đã, các anh có cảm thấy hay không nhìn hai người đó có chút… Quen mắt?”
“Đối, nhất là người đàn ông kia…”
“Ôi, đây không phải đầu bếp đã đến khi đại hội thưởng thức ẩm thực và lễ kỷ niệm đó sao?”
“Tôi nhớ cậu ta nấu món ăn Sơn Đông, cho nên ông cụ kia… Chẳng phải là ông cụ Triệu của món ngon Triệu thị sao?”
“Mẹ ơi!”

Vì vậy ở chỗ này có thể thấy ông cụ Triệu nên bọn họ rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh, bánh nhân thịt Trình Ký được đem đến, mọi người đều mua bốn cái, lấy ra trước một cái ăn nhân lúc còn nóng.
Lập tức, không ai quan tâm đến có phải ông cụ Triệu gì đó hay không, cũng không để ý tới Mạc Nguyên .
Bọn họ trong mắt cùng trong lòng, đều chỉ có bánh nhân thịt .
Mẹ ơi!
Đây cũng ăn quá ngon rồi!
Sao chỉ cho mua bốn cái chứ?!
Bọn họ có thể ăn mười! Không không không, bọn họ có thể ăn hai mươi cái đó!

Ads
';
Advertisement