Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Giáo sư Tưởng cũng ngây người, lập tức vui mừng đem canh bỏ qua một bên, lau sạch tay cùng cấp cứu.
Trong mắt bọn họ đều là vui mừng, không ai suy nghĩ trận kỳ tích trong y học này là bởi vì cái gì.
Giáo sư Tưởng vừa cấp cứu, vừa nói: “Anh Diệp, bên ngoài có một người sắc mặt trắng bệch, xem ra trạng thái tinh thần của cô gái đó không tốt muốn nói với anh… Trình Nguyên Hoa chờ anh.”
“Tích tích tích… “
Giáo sư Tưởng vừa cấp cứu, vừa lặp lại những lời này.
“Trình Nguyên Hoa, đang đợi anh.”
Lại qua một tiếng mười lăm phút nữa, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra.
Giáo sư Tưởng đi ra, phía sau còn có hai người chuyên gia đang rất mệt mỏi, giáo sư Tưởng cũng vô cùng mệt mỏi.
Cửa vừa mở, Trình Nguyên Hoa lập tức đứng thẳng.
Ánh mắt của cô sốt ruột giáo sư Tưởng, giọng điệu sốt ruột: “Bác sĩ, thế nào rồi ?”
Giọng điệu mang theo sự hy vọng và cầu xin.
Trình Nguyên Hoa rất sợ nghe được câu trả không phải là câu trả lời mà mình muốn, trong nháy mắt bên tai nghe không được bất kỳ tiếng động gì, chỉ có tiếng tim đập của bản thân.
Rõ ràng bị chấn động não vừa tỉnh lại.
Khi còn đang đau đầu, vậy mà cố kéo căng dây thần kinh, chờ một đáp án.
Những người khác cũng nhìn về phía bác sĩ, trong mắt đều là lo lắng.
Giáo sư Tưởng khẽ thở dài, nói: “Khi tôi đi vào, vốn dĩ cậu ta đã không có dấu hiệu của sự sống, sau này là chén canh kia, đánh thức ý chí muốn sống của cậu ta. Nhưng thương thế quá nghiêm trọng, chức năng của vỏ đại não bị suy giảm nghiêm trọng, hơn nữa… Đơn giản mà nói thì, trạng thái bây giờ của cậu ta, chính là người thực vật.”
Cơ thể Trình Nguyên Hoa run rẩy, bên cạnh, ông cụ Diệp ngã xuống, được Nhiễm Lệ đỡ lấy.
Mẹ Diệp cũng gào khóc.
Giáo sư Tưởng còn nói: “Người thực vật cũng có thể tỉnh lại, so với vừa rồi không có dấu hiệu sống thì đã tốt hơn, chỉ cần là còn sống, thì sẽ còn hy vọng. Vừa mới chúng tôi có thể tạo ra kỳ tích của y học, khiến cậu ta thức tỉnh, cũng không phải là không có khả năng.”
Ông ta là bác sĩ, thường thấy chuyện sống chết, cũng biết phải nói như thế nào, mới có thể làm cho người nhà tiếp nhận một ít, không thể khiến bọn họ kích thích quá mức.
Ông ta nói cũng đúng, mặc kệ là người thực vật gì hay không phải người thực vật, dù sao là vẫn còn sống.
Chỉ cần là sống, thì sẽ còn hy vọng.
Ông cụ Diệp nặng nề thở dốc, khó khăn nói: “Đúng… Chỉ cần, còn sống, thì sẽ còn hy vọng…”
“Chính là quan điểm này.” Giáo sư Tưởng gật đầu, lại đem ánh mắt nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Cô tên là Trình Nguyên Hoa phải không?”
Trình Nguyên Hoa gật đầu, động tác có chút cứng ngắc.
Lúc này đầu của cô đau như muốn nổ tung, nhưng cô lo lắng Diệp Dư Chiêu hơn, nghe vậy, tiếp tục nhìn bác sĩ.
Giáo sư Tưởng: “Lời nói của cô cùng với chén canh kia khiến Diệp Dư Chiêu có ý chí muốn sống rất đáng sợ, có thể cậu ta có cảm giác, bây giờ tình huống của cậu ta như vậy, tôi hy vọng cô có thể nói chuyện nhiều với cậu ta một chút, xem là có thể có hy vọng hơn một chút không.”
Trình Nguyên Hoa vội gật đầu.
Mẹ Diệp vội nhào qua, nắm lấy Trình Nguyên Hoa nói: “Nguyên Hoa! Dư Chiêu rất để ý con, dì van cầu con, giúp bọn dì, giúp nhà dì đánh thức nó! Chỉ cần, chỉ cần bộ dạng nó vì con mà tình nguyện tự chịu chết, cũng muốn con sống sót!”
Không phải mẹ Diệp không có oán hận, khi con người gặp phải tình huống như vậy, rất dễ tức giận.
Chỉ cần vừa nghĩ đến tình huống cụ thể của trận tai nạn giao thông này, khó tránh mẹ Diệp sẽ giận chó đánh mèo lên Trình Nguyên Hoa.
Nhưng đến cùng vẫn còn lý trí, bà biết Diệp Dư Chiêu để ý Trình Nguyên Hoa.
Anh tình nguyện dùng mệnh đổi cho cô, nếu anh biết mình khó xử cô, sợ là sẽ càng thêm khó chịu?
Mạng này của Trình Nguyên Hoa, là Diệp Dư Chiêu đổi trở về, mẹ Diệp muốn hận, lại không biết nên hận thế nào.

Ads
';
Advertisement