Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Điều này không có nghĩa là ông không lo lắng, mà là bây giờ chẳng qua cũng chỉ là nỏ hết đà, cho dù Diệp Dư Chiêu xảy ra chuyện gì ông sẽ là người đầu tiên ngã xuống.
Trong vòng vài phút, thang máy vang lên tiếng động.
Một người đàn ông mặc áo blouse dài màu trắng với mấy người đi đằng sau bước nhanh tới, thở gấp.
Ông cụ Diệp nhìn về phía ông ấy, chống quải trượng đứng lên: “Giáo sư Tương, cháu tôi trông cậy vào ông.”
Giây phút này, giọng nói của ông để lộ chút khàn khàn và nghẹn ngào.
Đây là hy vọng cuối cùng.
Giáo sư Tương bên cạnh vừa khử trùng vừa gật đầu mím môi nói: “Ông…Ông chú ý sức khỏe, tôi không thể đảm bảo nhưng sẽ cố hết sức.”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ bên trong vội vàng nói: “Dấu hiệu sự sống của bệnh nhân gần như không còn!”
Sắc mặt Tương giáo sư biến sắc, ông cụ Diệp ngã phịch xuống ghế.
Không còn dấu hiệu sự sống?
Điều này có nghĩa là sinh mạng Diệp Dư Chiêu không còn sao?!
Ông cụ Diệp sợ hãi, giáo sư Tương cũng vội vàng vào trong xem tình hình cụ thể.
Trước mắt Trình Nguyên Hoa biến thành màu đen, trong đầu vang lên ‘ong ong’.
Cô với tay cầm lấy hộp cơm trong tay Từ Tú Uyển rồi chống ghế đứng dậy, bước nhanh hai bước, hai chân như đạp vào hư không có chút lảo đảo nhưng vẫn cố đứng vững.
Cô nói với giáo sư Tương: “Nếu như có thể, cho anh ấy uống cái này, nói với anh ấy Trình Nguyên Hoa chờ anh.”
Giáo sư Tương ra dấu cho trợ lý nhận lấy rồi nhanh chóng đi vào.
Trợ lý sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn nhận, sau khi khử trùng rồi mang vào.
Đến khi cửa vừa đóng lại, giáo sư Tương đã bắt tay vào phẫu thuật, trợ lý để hộp đồ ăn xa chút.
Anh ta cũng không hiểu sao giáo sư Tương lại đem hộp đồ ăn này vào theo.
Giáo sư Tương vừa kiểm tra vừa hỏi tình hình của Diệp Dư Chiêu.
Ông biết người đàn ông đang nằm đây rất cứu sống được.
Trong tình huống như này, ông muốn hoàn thành mong muốn của người nhà cũng muốn để cho bọn họ yên tâm hơn chút.
Trên thực tế, lúc ông ở trên trực thăng cũng đã biết rõ hình hình của Diệp Dư Chiêu, ông đến cũng chỉ là một sự an ủi.
Hai bác sĩ trước mặt ông cũng đã tận lực.
Hy vọng sống sót của Diệp Dư Chiêu là vô cùng thấp.
Ngoài cửa.
Sắc mặt ông cụ Diệp tái nhợt, mẹ Diệp khóc không thành tiếng, ngay cả ba Diệp cũng khóc theo.
Bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được Diệp Dư Chiêu sẽ phải rời khỏi bọn họ.
Cho dù là đã cấp cứu lâu như vậy mà bên trong còn vang lên tiếng thét.
“Dư Chiêu!” Mẹ Diệp mở miệng khóc lớn nhưng lại không có tiếng.
Là vì tuyệt vọng đến khàn cả giọng.
Ba Diệp là một người đàn ông mạnh mẽ, từ trước đến giờ chưa bao giờ khóc nhưng lúc này lại bật khóc.
Ông cụ Diệp cứng người ngồi chống quải trượng như bị tê liệt, dù không thở nổi nhưng lại cố gắng hít thở, chờ đợi…kết quả.
Nhiễm Lệ vội vàng bước đến vỗ ngực giúp ông cụ Diệp.
Từ Tú Uyển thở dài, hai mắt đỏ lên.
Diệp Dư Chiêu vốn là đứa cháu mà bà rất thích, chuyện của Nguyên Hoa và Diệp Dư Chiêu bà cũng đã nhìn ra, bà còn nói với Dương Lâm cứ để cho bọn nhỏ tự nhiên.
Bất kế thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Từ Tú Uyển cũng đang lau nước mắt.
Bên ngoài phòng phẫu thuật là sự hỗn loạn và tuyệt vọng.
Trình Nguyên Hoa thì ngược lại, sau khi giao hộp canh cho giáo sư Tương lau nước mắt đứng ngay cửa phòng phẫu thuật, dựa vào tường, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu.
Hôm nay, cô vừa nhắn nhủ với chính mình phải biết quý trọng người bên cạnh, ngàn vạn lần không được bỏ qua những người mình quan tâm, trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Nhưng còn cô thì sao?
Trình Nguyên Hoa giơ tay sờ ngực mình một cái.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng biết niềm hạnh phúc của cô chính là Diệp Dư Chiêu.
“Tình này không biết bắt đầu từ lúc nào mà lại sâu đậm đến vậy.”
Thích một người không biết bắt đầu từ lúc nào mà cũng không biết đã bắt đầu từ đâu.

Ads
';
Advertisement