Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Vì có quá nhiều người xuất sắc cho nên phải nghĩ ngợi để lựa chọn ra một người còn đau đầu hơn.
Với lại, trước giờ tám đầu bếp của tám món chính kia không ưa nhau, lúc này lại chỉ chọn một người, đây không phải là phân cao thấp bọn họ sao?
E là cả bọn họ đều sẽ không vui!
Chú Nam nghĩ tới đây là đã thấy mệt.
Hơn nữa…
Trong lòng ông vốn đã có quyết định nhưng vẫn cảm hơi nhát gan không dám nói ra.
Trình Nguyên Hoa vỗ vai ông ấy một cái, an ủi: “Không sao, vẫn còn thời gian, chúng ta còn có thể xem xét kỹ.”
Chú Nam thở dài, vừa ăn bánh trung thu vừa cau mày suy nghĩ.
Trong một cuộc so tài, không phải tất cả đầu bếp đều sẽ cùng đấu, mà sẽ chia theo thứ tự.
Thời gian thi đấu của Minh Phẩm Các khá sớm, cho nên sẽ sớm có kết quả quay lại.
Trình độ của bọn họ có thể tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.
Nhưng không biết bây giờ Minh Phẩm Các vui tới mức nào.
Tá Thước bình tĩnh.
Ngồi diện, hai bên là hai người mà ông ta tín nhiệm, họ đang cùng thảo luận.
“Tổng giám đốc Tá, vậy phải làm sao bây giờ? Hiệp hội ẩm thực Trung Quốc cũng sẽ tham gia cuộc thi này!”
Tá Thước lạnh mặt nhìn cậu ta: “Cậu nắm được thông tin chính xác là đó là món của tiệm mỹ thực Trình Ký sao?”
“Không có, nhưng lúc Mã Khắc Lập ở đó đã khen bánh trung thu của tiệm mỹ thực Trình Ký, mà sau khi hội trưởng hiệp hội ẩm thực rời khỏi cuộc thi cũng đi thẳng đến tiệm mỹ thực Trình Ký!”
Sắc mặt Tá Thước càng thêm khó coi.
Bên cạnh còn có người lẩm bẩm: “Nếu tiệm mỹ thực Trình Ký chọn bánh trung thu để tham gia thì sao Mã Khắc Lập lại không loại thẳng bọn họ ra chứ? Còn có Ryan, không phải anh ta ghét ẩm thực Trung Hoa nhất sao? Làm vậy chẳng khác gì cho bọn họ cơ hội cả!”
“Tôi gọi các cậu tới không phải để các cậu oán trách mà là để các cậu nghĩ cách giải quyết cho tôi!” Tá Thước lạnh lùng nhìn bọn họ.
Mọi người lập tức im phăng phắc, phòng họp rơi vào im lặng không một tiếng động.
Một lúc lâu sau, một người trẻ tuổi lên tiếng: “Chúng ta chọn bốn loại bánh ngọt chuẩn bị cho trận chung kết, dù bánh ngọt của chúng ta đã được thay đổi công thức để không gây dị ứng, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là công thức bí mật, bánh làm có mùi thơm nhưng vẫn còn kém tiệm mỹ thực Trình Ký một chút.”
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, cho nên nếu tiệm mỹ thực Trình Ký tham gia, đối với chúng ta mà nói hoàn toàn không phải là chuyện tốt, lỡ lúc tham gia chung kết bọn họ cũng làm món này vậy thì chúng ta…”
“Công thức” mà Tôn Thừa Vũ trộm và đưa cho bọn họ lần trước đã khiến thương hiệu của họ bấp bênh, Tá Thước phải đổ tất cả tài sản vào mới miễn cưỡng duy trì Minh Phẩm đến bây giờ, nhưng vẫn không thể chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.
Bây giờ bọn họ rất cần giải thưởng lớn này để vượt lên, giành được sự chú ý, khen ngợi của mọi người trên thế giới, vượt qua ải khó khăn.
Vì vậy, bọn họ sửa đổi công thức bánh ngọt bí mật trong tay để người ăn không bị đau bụng.
Nhưng theo cách này, bánh ngọt của họ sẽ có mùi vị kém hơn chút so với lúc ban đầu.
Trong mắt nhiều người đây là món ngon thần kỳ nhưng với một điều kiện là không được so sánh với ẩm thực tiệm mỹ thực Trình Ký!
Tá Thước trầm mặt, đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống đất.
Đã ba ngày, chú Nam vẫn không nghĩ ra được kết quả, cả ngày mặt cứ ủ dột.
Ông ngồi ở sân sau, hai mắt trống rỗng ngẩn người.
Lúc Trình Nguyên Hoa đi ngang qua liền tò mò hỏi một câu: “Chú Nam, sao chú còn chưa đi ngủ?”
“Không ngủ được.” Chú Nam lắc đầu một cái.
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ, nhún vai: “Vẫn không thể nghĩ ra sao? Vậy chú cứ chọn một người mà chú thấy tốt nhất, ẩm thực Hoa Hạ chúng ta có những trải nghiệm độc đáo riêng, chọn đầu bếp nào trong số tám đầu bếp đó cũng được.”
Trong phút chốc, chú Nam ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.
“Nguyên Hoa, tôi muốn để cô tham gia.”

Ads
';
Advertisement