Mỹ Thực Trình Ký bây giờ yêu cầu rất nhiều cá mỗi ngày, giá cả cũng cao, vì vậy khi không có việc gì làm ông cụ liền đi câu cá, câu những con cá lớn lớn một chút, chờ nhiều lại đem cho Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Ông Lý!” Sau khi đến gần, Trình Nguyên Hoa hô lên.
Ông cụ Lý ngẩng đầu, nhìn thấy là Trình Nguyên Hoa liền híp mắt cười: “Ồ! Là Nguyên Hoa đấy à, sao cháu lại ở đây? Hôm nay có muốn mua cá không?”
Nụ cười của ông cụ có chút lấy lòng, khi cười lên, khuôn mặt đen sạm của ông hiện rõ nếp nhăn.
Hiện giờ bán cá cho Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chính là nguồn thu nhập lớn nhất của ông cụ, ông cụ ngày càng già đi, công việc đồng áng ngày càng vất vả, việc bán cá dễ dàng hơn nhiều, cũng chính là nghề cũ ông đã làm hàng chục năm trời.
Trình Nguyên Hoa cười nói: “Cháu đến vì muốn nói một tiếng, quán ăn nhà cháu vẫn sẽ tiếp tục thu cá, số lượng có thể sẽ còn nhiều hơn. Nếu ông không cho cá ăn thức ăn như trên thị trường, hoặc thuốc tăng trọng để chất lượng cá tốt như những con hiện tại, cháu sẽ chỉ luôn mua của ông.”
Lời nói vừa dứt, ông cụ Lý cười híp mắt: “Được, được, kinh nghiệm nuôi cá này ông rất am hiểu! Bởi vì không quen nhìn mấy người thành phố dùng những thứ kia cho nên mới không nuôi cá nữa.”
Trình Nguyên Hoa biết ông cụ Lý này trước nay vẫn luôn thành thật, nhưng để sau này tránh phiền phức, vẫn đến nói rõ hơn với ông cụ. Thấy đối phương đồng ý, cô cười nói thêm vài câu rồi mới trở về.
Cùng ngày, Lý lão đi tìm mua một mẻ cá bột ngon trở về.
…
Đã có công thức chế biến món đầu cá kho tiêu nên cô liền bắt tay vào nghiên cứu.
Nhưng Lưu Toàn Phúc lúc này lại đang rối lên, suốt ngày không nói chuyện với Trình Nguyên Hoa.
“Sao vậy?” Trình Nguyên Hoa hỏi cậu.
Biểu cảm của cậu quá rõ ràng, lông mày và đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp đang cau lại với nhau.
“Cái kia… Có chuyện này…”
“Nói đi.” Thái độ của Trình Nguyên Hoa bình thản.
Lưu Toàn Phúc nghiến răng mở miệng nói: “Chuyện là, tôi không thể chịu được việc fan không tin cho nên mới chuẩn bị bốc thăm rút ra 3 người tới đây ăn!”
“Ừm?”
“Mỹ Thực Trình Ký của chúng ta có quá ít món, chỉ có thịt heo xé hương cá thôi! Sư phụ, chị còn chưa nghiên cứu thêm món ăn mới sao? Thừa dịp có người tới sẵn tiện tuyên truyền quảng bá!”
Trình Nguyên Hoa: “… Cậu đây là muốn cho mình mặt mũi, đúng không?”
Cô dừng lại một chút, nói. “Cậu đúng thật là có tiền.”
Lưu Toàn Phúc cười không nổi nữa, cậu thở dài: “Đều là chút tiền mừng tuổi trước kia tích góp từng chút một, hai năm nay tiêu tiền nhiều quá, may mà ở lại đây đại khái đã tiết kiệm được không ít.”
Tất cả chi tiêu của cậu, chiếm phần lớn đều dùng vài ăn uống và đi lại, bây giờ tiết kiệm được hai khoản này, đương nhiên còn rất nhiều tiền trong tay.
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Thôi, tùy ý đi, đến lúc đó bọn họ tới, tiền ăn cơm sẽ miễn phí.”
Nói xong cô tiếp tục đi về phía nhà bếp.
Lưu Toàn Phúc sửng sốt, đột nhiên hưng phấn: “Sư phụ Trình! Chị thật là tuyệt vời! Chị đúng là một chủ quán tốt!”
“… Câm miệng.”
“Sư phụ Trình! Chị đang nghiên cứu một món ăn mới sao?”
“…”
“Bà chủ Trình~~~”
“… Được rồi, tôi đang nghiên cứu.”
“Sư phụ Trình! Bà chủ Trình muôn năm!”
Trình Nguyên Hoa nhìn đến không nói nên lời.
Đúng là cô đang làm món mới, đó chính là đầu cá kho tiêu.
Công thức mà hệ thống đưa ra rất khác với món đầu cá kho tiêu thông thường, Trình Nguyên Hoa phải nghiên cứu phương pháp chế biến trước khi mang ra bán.
Vì chuyện này, hai ngày sau cô đang bận nghiên cứu, không ngờ trong thôn lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn có liên quan đến cô.
Con dâu của ông cụ Lý quay lại nói sẽ giúp ông nuôi cá, dù sao thì Trình Nguyên Hoa cũng cho bọn họ một cái giá không tồi, hơn nữa mỗi ngày bọn họ cũng lấy không ít cá, thấy lợi nhuận rất cao nên đã quay trở lại để nuôi cá.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất