Mọi người đều vô cùng thích thú.
Trong thôn cũng có người tản bộ để tiêu hóa thức ăn, phần lớn thực khách hơn ba giờ chiều mới rời đi.
Những người còn lại hoặc là những bạn trẻ muốn đi cắm trại dã ngoại, hoặc là những người ngoại tỉnh nghỉ ở nhà dân chuẩn bị nghỉ ngơi trước khi lên đường.
Những khách hàng cũ đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn đều là những người hôm nay sẽ ở lại một đêm.
Các đầu bếp vừa mới ăn xong, họ đang nói chuyện phiếm với nhau——
“Mạc Nguyên chỉ là dựa vào vẻ ngoài mà thôi, ông chưa nghe được những thực khách kia khen tôi như thế nào đâu!”
“Ông Tần, ông thôi đi, bọn họ vẫn luôn khen tôi!”
“Dù sao thì tôi bên này mới là người có nhiều đóng dấu nhất!”
“Là tôi mới đúng nhé!”
…
Thấy bọn họ lại muốn cãi nhau, mí mắt Trình Nguyên Hoa giật một cái rồi vội vàng nói: “Hôm nay cảm ơn các vị đầu bếp, nếu không có các vị thì tôi còn không biết phải như thế nào mới khiến thực khách ăn no!’
Mấy đầu bếp vội vàng nói: “Không sao không sao, vốn dĩ chỉ là điều kiện trao đổi mà thôi.”
“Đúng đúng đúng, cô đừng khách sao. Nếu cô thực sự xấu hổ vậy thì hãy mang đãi chúng tôi kem hôm nay chưa ăn xong đi.” Ông Tần xoa xoa tay.
Kim Bảo Phương cười nhạo ông ta: “Ông thật không biết xấu hổ.”
“Vậy đợi lát nữa ông đừng có muốn ăn!”
Kim Bảo Phương ngừng nói ngay lập tức, kem … xác thực rất ngon.
Trình Nguyên Hoa cười nói: “Được thôi, trong tủ lạnh còn rất nhiều, lát nữa tôi quay về lấy cho mọi người, hay là tối nay ở lại ăn cơm xong rồi đi.”
Ông Tần xua tay: “Không cần, tôi đã đặt vé buổi tối rồi.”
Kim Bảo Phương: “Đúng vậy, trong tiệm còn có rất nhiều chuyện cần chúng ta trở…..”
Mạc Nguyên đột nhiên ngắt lời ông ấy hỏi: “Bà chủ Trình, bữa tối mọi người ăn gì?”
Trình Nguyên Hoa: “Lẩu.”
Kim Bảo Phương buộc phải thay đổi giọng điệu: “Trở…. về hay không đều không sao cả,vậy tối nay làm phiền bà chủ Trình rồi!”
Ông Tần xoa xoa tay nhoẻn miệng cười nói: “Nếu bà chủ Trình đã mời, vậy thì tôi sẽ lùi vé tối nay lại, ngày mai mới đi.”
Trình Nguyên Hoa: “….”
Cô là chân thành mời mọi người, mấy người này hôm nay đã giúp đỡ cô một việc lớn, giữ bọn họ lại ăn thêm một bữa cơm thì cũng là lẽ đương nhiên.
Thế là Trình Nguyên Hoa nhanh nhẹn dẫn người vào phòng bếp chuẩn bị lẩu cho bữa tối.
Bọn họ đã ăn qua lẩu Trình Ký nhiều lần rồi nên đều quen đường quen nẻo xử lý nguyên liệu, Trình Nguyên Hoa thì chủ yếu phụ trách nấu nước lẩu, nước lẩu là đặc sắc của lẩu cũng là bộ phận quan trọng nhất.
Trong phòng Kỷ Khanh đang chen chúc bên cạnh Sư Huyền, Tang Ngu và Diệp Dư Chiêu đang ngồi trên băng ghế, bọn họ đang ngồi ở đây giúp gọt vỏ khoai tây.
Khóe miệng Kỷ Khanh mang theo nụ cười vừa làm việc vừa nghe người khác nói chuyện.
Lưu Toàn Bội đang giúp rửa rau, vừa rửa vừa phiêu ánh mắt về phía Kỷ Khanh, rửa rửa rau lại liếc qua còn giấu đầu lòi đuôi giả vờ chỉ là bất cẩn mà thôi.
Sư Huyền: “Muốn nhìn thì cô cứ nhìn thoải mái, không cần phải lén lén lút lút như vậy.”
Lưu Toàn Bội hoảng sợ vội vàng nói: “Không có, tôi không có nhìn!”
Giọng Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười: “Không sao, hiếm lắm Kỷ Khanh mới đến một lần, nếu như cô muốn nhìn thì nhìn một lần cho đủ đi.”
Kỷ Khanh rất đẹp trai, mặc dù kém Tang Ngu một chút nhưng cũng là một người ở mức vô cùng đẹp trai.
Hơn nữa hắn và Tang Ngu không giống nhau, Tang Ngu là người đàn ông tàn nhẫn miệng lưỡi độc địa, mặc dù Kỷ Khanh không thích nói chuyện nhưng lại là người đàn ông ấm áp nghiêm túc và dịu dàng như ngọc.
Không thể không nói, loại hình trai đẹp của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thực sự hoàn toàn không bị trùng lặp!
“Sư phụ Nguyên Hoa!” Lưu Toàn Bội hờn dỗi nói với cô.
Trình Nguyên Hoa lại cười không nói.
Giọng Kỷ Khanh nhẹ nhàng: “Mọi người ở đây…. thật vui vẻ.”
Trong xã hội vật chất này, ở thời đại mới với nhịp độ nhanh này, tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này, thời gian trong chốc lát trôi chậm lại và con người trở nên lười biếng và nhàn nhã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất