Mà lúc này, lễ kỷ niệm của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vẫn đang diễn ra, người trong cửa hàng đã chật kín, người ngoài cửa hàng cũng đã ăn no, năn nỉ mua một ít Trứng luộc nước trà hoặc Trác tương miến để mang đi.
“Cậu bán cho tôi một phần đi, buổi tối không được ăn sẽ không nuốt trôi cơm, mà dạ dày của tôi không tốt, không ăn một bữa là cả một vấn đề lớn đó!” Một người đàn ông cầu xin Lưu Toàn Phúc bọn họ.
Lưu Toàn Phúc cười khổ nói: “Đây là quy định, tôi cũng không có cách nào, chủ yếu số lượng ở chỗ này rất có hạn, nếu mua mang đi chắc chắn sẽ không đủ!”
“Chúng tôi đều đã ăn no rồi, bây giờ muốn mua mang đi, mua một phần thôi cũng được mà!”
Một bà cụ khác chen lấn tới, vẻ mặt đầy đau khổ: “Bạn đời của tôi không thể xuống giường, ông ấy vẫn luôn luôn nhớ đến món Trứng luộc nước trà của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cậu để tôi mua một ít mang về nhà đi!”
Lưu Toàn Phúc cau mày thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Lúc này, Vương Ký đi ra, ghé vào tai Lưu Toàn Phúc nói: “Bà chủ Trình nói, nếu như có nhiều người muốn mua thì cứ bán đi, không quá năm phần, đến trước mua trước.”
Anh ta vừa dứt lời, bà cụ liền lập tức vui vẻ nói: “Tôi mua năm phần!”
Lưu Toàn Phúc lấy chiếc túi từ tay Vương Ký và bắt đầu đóng gói.
Sau khi bà cụ nhận lấy rồi thì hết lớn với người đứng cách đó không xa: “Ông ơi, mau tới đây! Một người năm phần!”
Ông cụ vẫn luôn lén lút quan sát bọn họ vẻ mặt vui vẻ vội vã chạy tới, chân còn nhanh nhẹn hơn cả Lưu Toàn Phúc.
Lưu Toàn Phúc: “…Không phải bà nói rằng chồng bà không thể xuống giường sao?”
Bà cụ: “Ha ha ha.”
Ông cụ: “Ha ha ha.”
Lưu Toàn Phúc: “……” Cho dù cậu đã ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký bao nhiêu lâu đi chăng nữa nhưng cậu thực sự không biết nói gì hơn với những người nghĩ đủ biện pháp để ăn đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này.
Suy cho cùng thì bọn họ luôn có thể nghĩ ra những mánh khóe mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Trứng luộc nước trà còn lại không nhiều, trong nhà đều đã mang đi hết nhưng vẫn có một lượng lớn người chưa mua được.
Những người đi xa, lúc nghe được tin tức thì vội vàng chạy đến thì đã không còn gì.
“Ôi! Tức chết tôi rồi! Người anh em, hết rồi sao?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Toàn Phúc thì vẻ mặt của những người đó đều tuyệt vọng.
Cũng có một số người nhanh trí đã “mua lại” của những người xung quanh với giá cao mà người bán thì vô cùng vô cùng ít.
Có bao nhiêu người từ nghìn dặm đến đây lại thiếu tiền chứ? Làm sao mà bọn họ có thể bán thứ mà thậm chí mình còn không đủ để ăn?
“Ôi, thật là xui xẻo.” Bởi vì không có Trứng luộc nước trà nên vốn dĩ tâm tình tốt đẹp lại trở nên tồi tệ.
Lưu Toàn Phúc không còn cách nào khác nên chỉ có thể an ủi anh ta.
Lúc này, Trình Nguyên Hoa cùng Nhiễm Lệ và Diệp Dư Chiêu đẩy một chiếc tủ lạnh lớn đi ra.
Hai mắt Lưu Toàn Phúc sáng lên, lớn tiếng kêu lên ——
“Kem Trình Ký đến rồi đây! Mười tệ một miếng!”
Mọi người cái gì cũng không để ý, vừa nghe đến chữ Trình Ký thì lập tức xếp hàng.
Lịch sử đã nói với họ rằng chỉ cần mang theo hai chữ “Trình Ký” thì hãy tranh nó trước rồi hãy nói, nếu đã tranh được rồi vậy thì bạn đã kiếm lời rồi!
Ban đầu khi Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mới xuất hiện, mọi người đều cảm thấy giá quá cao.
Đắt tiền vì đó là cửa hàng được tiếp thị nổi tiếng trên mạng, nhưng sau này đến cả tranh cũng không thể tranh được một vị trí để ăn.
Khi canh Dưỡng sinh và canh Dưỡng nhan trắng da vừa xuất hiện, mọi người đều chê đắt nhưng bây giờ cầm tiền cũng không mua được, tư nhân ra giá gấp ba lần vẫn không mua được.
Đặc biệt là canh Dưỡng nhan trắng da, có mấy phú bà ra giá gấp năm lần nhưng cũng không phải thường xuyên có thể mua được.
Suy cho cùng…
Ai lại không muốn đẹp chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất