Cô vừa dứt lời, mấy phóng viên cùng mấy người dẫn chương trình đã lập tức nhào tới mỗi người cầm một cái.
“Cảm ơn bà chủ Trình!”
Bọn họ chỉ kịp nói xong câu cảm ơn đã cảm thấy không thể chờ đợi được liền bắt đầu ăn, trong phòng bếp lúc này vang lên không ít lời hạnh phúc- –
“Cái này quá ngon đi!”
“Vỏ thì giòn giòn ngon miệng, bên trong lại mềm mịn thơm ngon, ăn rất cuốn a.”
“Tại sao lại có loại đồ ăn ngon như vậy chứ?!” ……
Mấy người đều mang vẻ mặt thỏa mãn bắt đầu ăn, Trình Nguyên Hoa đã bắt đầu làm món tiếp theo.
Cư dân mạng xem qua mạng đều không nhịn được lau khóe miệng.
Đệt!
Món bà chủ Trình làm chắc chắn có độc!
Rõ ràng lúc bọn họ bắt đầu ở bên ngoài xem trực tiếp còn không có khoa trương như vậy, như thế nào lúc này liền tranh nhau chỉ vì một miếng khoai tây nghiền bé xíu như thế.
Chỉ là nghe cô nói thôi đã khiến người ta muốn ăn còn hơn cả khi ra ngoài mà phải nhìn người người nhà nhà đi ăn với vẻ mặt mãn nguyện!
Giọng nói của cô mới thật sự rất có độc!
Bọn họ nghe cô nói thôi mà ánh mắt cũng không chịu dời đi như chủ nhân nó muốn, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tay và thức ăn của cô làm, nước miếng đều chảy ra!
Bọn họ đã tin tưởng cô chính là bà chủ Trình.
Tay nghề như vậy mà còn không phải bà chủ Trình thì còn có thể là ai đây?!
Phòng bếp đã rất náo nhiệt, bên ngoài phòng ăn cũng náo nhiệt không kém, những vị khách quen này ai cũng ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Cả nhà ông cụ Diệp ăn rất vui vẻ, bọn họ vừa cùng Vinh tiên sinh (hình như là Lưu Cẩm Vinh) ghép bàn, vừa đá con/cháu trai nhà mình đến bàn của Sư Huyền một cách không thương tiếc, lúc này tất cả đều đối diện với những món ăn này mà ăn lấy ăn để.
Sao mấy món này thể ngon như vậy chứ?
Những món ăn trước kia đã ăn mãi không chán thì thôi, món ăn mới lại càng khiến người ta vừa gặp đã nhớ thương.
À không, chỉ cần là bà chủ Trình làm ra thì hình như không có gì là không ngon hết, sẽ không có gì khiến bọn họ không nhớ thương!
Người nhà của các đầu bếp khác cũng khen không ngớt, trong miệng còn trao đổi – –
“Trách không được vị nhà tôi nhớ thương mấy món này lâu như vậy, ăn ngon thế này sao không nhớ được!”
“So với tay nghề nhà tôi tốt hơn vô số lần!x
“Nếu không vẫn là chúng ta kiếm lời nha, hy vọng sau này hoạt động của bà chủ Trình nhiều hơn một chút.”
“Đúng đúng, để cho người nhà ta dùng sức lao động của mình, đổi cho chúng ta một bữa ăn ngon, kiếm lời rồi.”
……
Bàn của Sư Huyền.
Sư Huyền một bên ăn khoai tây nghiền, một bên hỏi siêu sao lưu lượng lớn Kỷ Khanh bên cạnh: “Bệnh kén ăn của cậu bây giờ như thế nào?”
Kỷ Khanh còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tang Ngu chen vào: “Cậu xem cậu ta ăn được bao nhiêu rồi, đây có thể là mắc bệnh kén ăn, ăn không được sao? So với tôi còn có thể ăn nhiều hơn ấy!”
“Lại nói cái này, tôi cũng quên không hỏi cậu vì sao lại mắc chứng kén ăn …” Sư Huyền lại hỏi.
Kỷ Khanh mấp máy môi: “Mấy cái tiết ăn kiêng quá độc ác.”
“Muốn đóng phim?”
“Đúng … Tôi muốn lên màn ảnh rộng nhưng mặt chỉ cần hơi có chút thịt thôi sẽ không đẹp.”
Sư Huyền cảm thán: “Làm ngôi sao cũng không dễ dàng.”
Tang Ngu hiếm khi phụ họa theo anh ta: “Lời này cũng có lý, 360 ngành, không ngành nào là dễ dàng cả.”
Kỷ Khanh gật gật đầu đồng ý.
Nhất là nam minh tinh, ăn hơi nhiều một chút thôi ở trong ống kính sẽ biến thành rất béo, vừa phát ra sẽ bị mọi người chê là béo, không hợp.
Bên cạnh, Diệp Dư Chiêu nuốt miếng khoai tây nghiền xong liền đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, đi phòng bếp hỗ trợ.”
Nói xong anh liền đứng lên đi vào phòng bếp.
Sư Huyền vừa ăn vừa nhìn Tang Ngu vẫn vùi đầu vào ăn như trước.
Chậc, trách không được người này lại không có cơ hội.
Tang Ngu cùng bọn họ được xếp một bàn này đều có vị trí, chỗ còn lại là để trống cho Nhiễm Lệ, thời điểm bọn họ nghỉ ngơi liền có thể tới bàn ăn một phần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất