Dương Lâm vừa trấn an vỗ vỗ lưng bà vừa nói với giọng tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Trên mạng có một số người chính là như vậy, luôn dùng các loại ngôn luận ghê tởm để phỏng đoán rồi chỉ trích người khác. Phật gia không phải có lời, trong lòng có cái gì liền thấy cái đó sao? Những người này không cần để ý tới.”
Tang Ngu gật đầu: “Đúng, đợi đến lúc đó Nguyên Hoa trang điểm ăn diện lên sẽ làm cho bọn họ mù mắt luôn!”
Trình Nguyên Hoa: “Tôi không định ăn diện đâu.”
Thanh âm phi thường kiên định.
Cô vốn là một đầu bếp thì ăn diện đẹp để làm cái gì? Nấu ăn ngon là được, cái cô bán chính là tay nghề chứ không phải mặt mũi mà cần ăn diện.
Hơn nữa, cô cảm thấy bản thân mình không cần lãng phí sức lực hay là dùng phải dùng bản thân để thỏa mãn mấy phát ngôn nghị luận thiếu hiểu biết của một số người.
Diệp Dư Chiêu: “Ăn diện hay không ăn diện thì cô vẫn rất đẹp mà.”
Khó có được dịp anh mang vẻ mặt nghiêm túc nói một câu như vậy, nói xong một câu thôi cũng khiến Diệp Dư Chiêu cảm thấy khẩn trương mím môi.
Trình Nguyên Hoa kinh ngạc nhìn về phía anh, tầm mắt hai người tương đối chạm nhau mà chẳng biết tại sao lại cùng nhau dời đi cùng với bên tai ửng đỏ.
Tang Ngu nhìn thấy cảnh này liền trừng to mắt, cảm thấy tức giận sau đó hung hăng nói: “Được rồi, không trang điểm thì không trang điểm, cô chính là ỷ vào bộ dạng xinh đẹp của mình mà tùy ý làm bậy.”
Trình Nguyên Hoa: “……”
Lời này là khen cô hả? Sao nghe nó không được tự nhiên như vậy?
Nhiễm Lệ ngược lại tò mò một vấn đề khác, anh ta hỏi: “Vậy hôm đó sẽ có người ăn không? Hay là để cho những thực khách kia đến bên trong dùng trước?”
Trong này làm sao chứa được hết.
Trình Nguyên Hoa khoát khoát tay trả lời: “Các thực khách đều ở bên ngoài, đến lúc đó nếu không đủ thì thuê thêm mấy cái ghế, bàn cũng thuê thêm mấy loại bàn dài là được, ghế nước chảy có ghế thì ngồi mà không có chỗ ngồi thì đứng.”
Cô nói một cách thản nhiên như được chuẩn bị từ trước.
Dương Lâm cũng cảm thấy ý kiến này không tệ, ông cụ gật đầu đồng ý: “Chỗ chúng ta vốn đã mát mẻ rồi nên chỉ cần có lều là không cần sợ nóng, đến lúc đó lại làm thuê thêm mấy cái quạt lớn là giải quyết được vấn đề.”
“Vậy trong cửa hàng chúng ta sẽ không có thực khách sao?” Tang Ngu cũng tò mò.
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười: “Làm sao có thể không có thực khách chứ? Trong cửa hàng chúng ta thì phát thư mời mời khách cũ đến, mỗi phong thư mời có thể mang theo ba người đến.”
Mọi người: “!!!”
Tang Ngu: “Vậy tôi cũng được tính như là khách quen sao?!”
Trình Nguyên Hoa: “Tính!”
Cô dừng một chút liền hỏi tiếp: “Nhưng anh có người nhà nào muốn mang theo không?”
Tang Ngu: “… Không.”
“Mọi người có được ăn đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không?”
“Trứng trà có tính không?”
“Vậy thì không tính là đã ăn qua, tôi đi ăn qua đồ ăn nhà bọn họ một lần rồi, hương vị kia, mẹ ơi, thật sự là mỹ vị nhân gian muốn người ta phải nhớ cả đời không được quên mà!” Người nọ liếm liếm đầu lưỡi: “Đáng tiếc, sau đó tôi lại không thể cướp được thêm vị trí.”
“Tôi cũng rất muốn ăn!”
“Hoạt động kỷ niệm của tiệm sắp tổ chức cô biết không? Lần này có định đi không?” Người nọ lại hỏi.
Người bên cạnh gật đầu, vẻ mặt chờ mong: “Đi đi đi, tôi nhất định phải đi chứ, cho dù đến đó chỉ có thể ăn được một quả trứng trà thì tôi cũng thấy thỏa mãn rồi! Nhà bọn họ hiện tại mỗi trứng trà thôi cũng rất khó cướp a!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa tôi luôn cảm thấy hẳn là bọn họ sẽ không đến mức chỉ làm mỗi quả trứng lá trà, chẳng phải càng nhiều đồ ăn sẽ càng lãi hay sao!?” Người nọ lại nói.
“Đúng vậy.”
“Lại nói tiếp, nghe nói Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có phát thư mời dành riêng cho khách cũ, mỗi phong thư mời nói có thể mang hai hoặc ba người nhà cùng đi, đến lúc đó là ngồi ở trong phòng ăn ăn đồ ngon!” Thanh âm tràn đầy hâm mộ.
“Oa oa, cái này cũng quá hạnh phúc đi!!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất