Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Khi Trình Nguyên Hoa vừa dứt lời, Tôn Vũ Thừa đột nhiên nghĩ ra…
Vị giác của cô cũng đặc biệt nhạy cảm!
Đúng vậy, chú Nam nói ông ấy là người có vị giác nhạy cảm nhất, trong số những người ông ấy từng gặp, người duy nhất có thể so sánh với ông ấy chính là Trình Nguyên Hoa.
Và tài năng nấu ăn của Trình Nguyên Hoa chính là ngàn năm có một.
Ai có thể tin được cô chỉ học trong một năm mà kỹ năng dùng dao đã tuyệt đỉnh như thế?
Kỹ năng ngang ngửa những người đã trong nghề mười năm.
Cô mạnh mẽ tài giỏi như vậy, có một vị giác nhạy cảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng lừa cô?
Cậu ta vẫn là quá tin tưởng vào vị giác của mình rồi.
Tôn Vũ Thừa lảo đảo người, sau đó mở miệng với giọng khàn khàn: “Cái quái gì… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trình Nguyên Hoa đi tới bàn ăn, bưng canh cá lên, lại bưng một cái bát trống khác: “Nguyên liệu trong bánh, thêm một loại bớt một loại, chỉ cần vậy cũng tạo ra vô vàn khác biệt, tôi không tin cậu, cho nên bánh ngọt tôi làm cho cậu hai lần trước đều đã bị thay đổi một vài nguyên liệu. Thành phần trong bánh này không có vấn đề gì, nhưng nó sẽ hoạt động cùng với thành phần khác trong đó, tạo ra một công dụng…”
Tôn Vũ Thừa cau mày, không biết vì sao, cậu ta cảm thấy trong bụng có chút không thoải mái.
Trình Nguyên Hoa rót canh cá vào trong bát, tiếp tục giải thích nói: “Nguyên liệu của cậu cùng nguyên liệu ban đầu chênh lệch rất nhỏ, cho dù khẩu vị của cậu có mẫn cảm đến đâu, rất có thể cậu đã quên hai lần này ăn cái gì. Cái cậu ăn vừa nãy và cái của Minh Phẩm Các cậu ăn đầu tiên, có gì khác nhau?”
Cô chỉ đề cập đến các thành phần, không nói cụ thể là cái gì.
Tôn Vũ Thừa đã nắm được gần hết công thức bí mật, nếu như Trình Nguyên Hoa nói cho cậu ta biết đã thay đổi nguyên liệu nào, chẳng phải là trực tiếp nói cho cậu ta công thức bí mật sao?
Xin lỗi, cô chưa hào phóng như vậy.
Tôn Vũ Thừa không nói, nhưng ánh mắt phức tạp.
Cậu ta lại thua rồi.
Vị giác của cậu ta hết lần này đến lần khác gặp trở ngại ở Mỹ Thực Trình Ký, trước đây cậu ta không thể nếm ra công thức món ăn bí mật của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, sau đó vất vả nghĩ cách rồi tưởng rằng mình đã có trong tay công thức, vậy mà kết quả…
Vẫn thua Trình Nguyên Hoa.
Cậu ta càng lúc càng cau mày chặt hơn, không phải vì thua, mà là… bụng cậu ta đang dần đau hơn.
Tôn Vũ Thừa ôm bụng, lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Trình Nguyên Hoa rót cho cậu ta một bát canh cá, khóe miệng hơi cong: “Uống đi, đau như vậy chắc hẳn rất khó chịu, đúng không?”
Tôn Vũ Thừa đột nhiên ngước nhìn cô với ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Cô biết!
Lúc này, Tôn Vũ Thừa đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mặt như đang quay cuồng.
Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, không nhận bát canh cá mà chỉ nhìn những chiếc bánh ngọt do Minh Phẩm Các sản xuất với ánh mắt không thể tin được.
Có điều gì đó không ổn với mấy cái bánh ngọt này!
Cậu ta ôm bụng, nhưng vẫn không uống canh cá.
Trình Nguyên Hoa cũng không để ý, mỉm cười, để canh cá sang một bên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không uống cũng không sao, dù sao cũng sẽ chỉ đau một lúc, chả có chuyện gì đâu.”
Tôn Vũ Thừa nhìn cô, gằn từng chữ: “Chị… Đây là đầu độc người khác…”
“Không, tôi chẳng đầu độc ai cả, bánh tôi làm có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm sạch dạ dày, chỉ là. . . Bởi vì nguyên liệu khác nhau, phản ứng cũng không giống nhau.” Trình Nguyên Hoa vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Cô đã thay đổi nguyên liệu để công thức bí mật mà Tôn Vũ Thừa biết trở thành công thức ăn vào sẽ bị đau bụng, nhưng chỉ cần uống một ngụm canh cá do Trình Nguyên Hoa nấu thì sẽ không có vấn đề gì.
Bản thân bánh ngọt không độc, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc nhưng sẽ gây ra một số phản ứng.

Ads
';
Advertisement