Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Rốt cuộc anh ta bị sao vậy? Tại sao trên tay anh ta có lỗ kim? Chuyện này thật doạ người!”
“Nếu không… Chúng ta hãy hỏi trực tiếp?”
“Đừng, nếu thật sự tinh thần anh ta có chút vấn đề, hỏi thẳng như vậy chọc tức anh ta nữa thì làm sao?”

Trình Nguyên Hoa suy nghĩ, cô nhíu mày nhìn về phía hướng Tang Ngu biến mất.
Buổi tối, bọn họ lén lút đến mở cửa sổ phòng Tang Ngu.
Lúc này, đã đến lúc Tang Ngu đi ngủ để dưỡng da nhưng gần đây anh ta không những không ngủ sớm để dưỡng da mà còn có thể là người ngủ trễ nhất ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Trình Nguyên Hoa thấp giọng nói: “Tôi đi xem một chút trước, mọi người nhẹ nhàng một chút.”
“Biết rồi!”
“Mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng đừng đột nhiên doạ anh ta!” Trình Nguyên Hoa tiếp tục dặn dò.
“Hiểu rồi!” Những người khác gật đầu.
Mặc dù mồm miệng của Tang Ngu độc địa nhưng mọi người đã hiểu nhau và giống như một gia đình.
Chính vì lo lắng cho Tang Ngu nên bọn họ rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Trình Nguyên Hoa nhẹ nhàng chui qua khe hở trên cửa sổ, trong khi những người khác ở bên cạnh phía trên và phía dưới cô, vặn vẹo cơ thể với tư thế quái dị để nhìn lén vào bên trong.
Bên trong rất sáng, Trình Nguyên Hoa vừa nhìn thấy bóng lưng Tang Ngu. Đột nhiên đối phương đứng dậy kéo rèm cửa.
Bên trong, giọng nói của Tang Ngu yếu ớt: “Không ngủ được hả? Muốn nói chuyện với tôi một chút sao?”
Giọng nói của anh ta nham hiểm có chút đe dọa.
“Không không không… Không được, anh rất bận, anh rất bận…” Lưu Toàn Phúc lập tức nói.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Không còn cách nào khác, cô đành phải mang theo người rời đi.
“Làm sao bây giờ? Tôi sợ anh ta đi sai đường!”
“Ý của cậu là… Không phải chứ? Không có dấu hiệu!”
“Bà chủ Trình, bây giờ phải làm gì?”
Trình Nguyên Hoa thở dài nhìn về căn phòng còn sáng đèn, cô chỉ có thể nói: “Thôi bỏ đi, hôm nay cứ như vậy trước đi cũng không thể xông vào, ngày mai vào lại lần nữa!”
“Ngày mai…” Giọng chú Nam ngập ngừng.
“Ngày mai sau khi anh ta đi ra ngoài, chúng ta đi vào xem một chút đi! Chỉ cần làm chuyện không phạm pháp, không cần lo lắng!” Trình Nguyên Hoa đập bàn quyết định.
Vì vậy, ngày hôm sau Tang Ngu vừa rời đi, bọn họ lập tức nối đuôi nhau tiến vào sân sau.
Chờ đi tới cửa phòng của Tang Ngu, mọi người đều dừng lại vẻ mặt có chút cứng đờ. Cái này…
Trên cửa có một ổ khóa lớn khóa chặt cửa phòng, nhìn tình cảnh này nếu không đập cửa sợ là không vào được…
“Rốt cuộc anh ta đang giấu bí mật gì vậy?”
Những người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không hiểu gì cả.
Buổi trưa ngày hôm đó, Tang Ngu không có trở về gọi, điện thoại cho anh ta cũng không có ai bắt máy. Chỉ đến buổi chiều anh ta mới trả lời một câu… Buổi tối sẽ về.
Sau đó, qua bữa cơm tối Tang Ngu mới trở về Tiệm Mỹ Thực.
Như thường lệ, anh ta về phòng trước rồi ra ngoài ăn cơm.
Lúc này chỉ còn lại đồ thừa, hiển nhiên Tang Ngu rất đói bụng cũng không ngại trực tiếp ăn.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười và nói: “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Vừa nói chuyện cô vừa nháy mắt ra dấu cho Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ gật đầu, trịnh trọng đứng dậy và đi về phía sân sau.
… Anh ta muốn lặng lẽ đi xem một chút có phải Tang Ngu có chuyện gì giấu diếm bọn họ!
“Đứng lại, cậu muốn đi đâu?” Tang Ngu ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ cứng đờ và lúng túng đứng đó.
Tang Ngu vội vàng ăn xong, đặt chén đũa xuống rồi đứng dậy trở về phòng.
Trình Nguyễn Hoa sốt ruột: “Tang Ngu!”
Tang Ngu quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Ngoại trừ đáy mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, đôi mắt kia vô cùng trong veo không có bất kỳ khác thường nào.
Trình Nguyên Hoa mím môi và hỏi: “Tang Ngu, rốt cuộc anh có chuyện gì giấu chúng tôi mọi người cũng rất lo lắng cho anh!”
Tang Ngu sửng sốt trong giây lát.
Rồi sau đó, ánh mắt anh ta lướt nhanh mọi người.
Trình Nguyên Hoa, vợ chồng Dương Lâm, Lưu Toàn Phúc, Lưu Toàn Bội, Nhiễm Lệ, chú Nam, Tôn Vũ Thừa thậm chí còn có… Sư Huyền tất cả bọn họ đều có vẻ lo lắng.

Ads
';
Advertisement