Chiến trường của Trình Nguyên Hoa không chỉ có ở nhà và nấu ăn, mẹ Diệp cảm thấy việc giữ cô ở nhà và chỉ nấu ăn cho gia đình là một sự sỉ nhục đối với năng lực của cô. Có lẽ trong một vài năm tới, cô sẽ trở nên nổi tiếng hơn cả nhà họ Diệp.
“Em không thể nói như vậy, cho dù cô gái đó thật sự xuất sắc nhưng cô ta không có mối quan hệ rộng rãi đối với sự nghiệp của Dư Chiêu nhà em…” Ý của bà Bàng không cần nói cũng biết, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều gia đình muốn cưới con dâu môn đăng hộ đối.
Nghe vậy, mẹ Diệp càng thêm không quan tâm, bà xua tay: “Dư Chiêu dựa vào chính mình là đủ rồi, nếu nó có năng lực thì không cần dựa vào gia đình nhà vợ.”
Đôi mắt bà Bàng lóe lên tia ghen tị.
Nhà họ Diệp có một người thừa kế xuất sắc như Diệp Dư Chiêu, có thể nói là cả giới đều vô cùng hâm mộ.
Diệp Dư Chiêu…
Thực sự có bản lĩnh không cần dựa vào vợ mình.
Bà Bàng vẫn không bỏ cuộc, trực tiếp nói ra mục đích hôm nay bà ta đến đây…
“Chị cũng không vòng vo với em nữa, trước tiên em nghe chị giới thiệu người này một chút. Dư Chiêu còn chưa tỏ tình thành công, tại sao không để nó thử gặp con gái của ông Tưởng? Lúc trước khi trò chuyện với ông Tưởng, ông ta có đề cập đến ông ta rất yêu thích Diệp Dư Chiêu…”
Ông Tưởng là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Bàng, địa vị tất nhiên không cần phải bàn đến.
Nếu không phải nhà họ Tưởng có ý định này thì bà Bàng cũng không muốn nhúng tay vào.
Mẹ Diệp theo bản năng muốn từ chối, bà chỉ thích Trình Nguyên Hoa, chưa kể Diệp Dư Chiêu còn thích cô bé đó như vậy, người làm mẹ như bà không thể ảnh hưởng đến ý kiến của Diệp Dư Chiêu.
Nhưng ông Tưởng…
Bà sợ nếu từ chối trực tiếp sẽ làm mất lòng đối phương?
Việc hệ trọng như vậy để cho ông cụ Diệp và Dư Chiêu quyết định.
Vì vậy, mẹ Diệp chỉ có thể nói: “Chuyện này vẫn phải hỏi Dư Chiêu một chút, em nghe theo ý kiến của nó. Dư Chiêu có quyết định riêng của nó, chúng ta không thể gây khó dễ cho nó.”
Tâm trạng của Diệp Dư Chiêu rất tốt, anh đợi Trình Nguyên Hoa bỏ thức ăn vào túi xách về. Vừa mới tới nhà họ Diệp, mẹ Diệp cũng vừa gọi ông cụ Diệp và cha Diệp lại ngồi cùng nhau.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ông cụ Diệp tò mò hỏi.
Miệng ông cụ thì hỏi mẹ Diệp nhưng ánh mắt của ông cụ lại dán vào chiếc hộp mà Diệp Dư Chiêu mang về.
Sau khi Diệp Dư Chiêu đặt nó lên bàn uống trà nhỏ, ông nội không thể chờ đợi nữa đi tới mở nắp hộp ra.
Mẹ Diệp nói: “Đúng lúc Dư Chiêu cũng về tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Chuyện là như vầy, hôm nay bà Bàng tới tìm con, nói rằng ông Tưởng có ý mai mối con gái mình cho Dư Chiêu và hỏi Dư Chiêu có muốn gặp mặt một lần không.”
Bà vừa nói xong, căn phòng chìm vào im lặng.
Mẹ Diệp vội vàng nói thêm: “Cá nhân con không đồng ý nhưng nếu con từ chối cũng không hay… Đắc tội với ông Tưởng? Cho nên hôm nay con cũng chưa dám từ chối.”
Diệp Dư Chiêu mới vừa ngồi xuống lại đứng dậy và lấy nắp hộp bị ông cụ Diệp mở ra và đóng lại giống như lúc đầu đem về.
Những người khác cũng nhìn anh.
Ông cụ Diệp: “Dư Chiêu, cháu đây là…”
Diệp Dư Chiêu nói thẳng: “Đây là món ăn do Nguyên Hoa tự làm, cháu sẽ không cho mọi người ăn. Mọi người đi nói với ông Tưởng kêu con gái ông ta làm cho mọi người ăn.”
Nói xong, mặt Diệp Dư Chiêu không chút biểu cảm mang theo chiếc hộp đi lên lầu.
Ông cụ Diệp: “…”
Cha Diệp, mẹ Diệp: “…”
Mẹ Diệp sợ ngây người, bà nhìn Diệp Dư Chiêu rồi nhìn ông cụ Diệp ngỡ ngàng nói: “Cha! Nó có ý gì? Con cũng không muốn kết thông gia với nhà họ Tưởng, chẳng qua con chỉ hỏi một chút trực tiếp từ chối sẽ đắc tội người ta!”
Cha Diệp thở dài liếm mép môi: “Thái độ của Dư Chiêu bà còn chưa hiểu sao? Chính là nói nó cũng không muốn nói, sau này phàm là ngoài cô bé Trình ra các cô gái khác nó đều từ chối.”
Mẹ Diệp: “…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất