Trình Nguyên Hoa luôn thấy bộ mặt lạnh lùng của Diệp Dư Chiêu không giống con người anh, cô không nghĩ tới anh lại quan tâm đến bạn bè của mình ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đến vậy.
Thực là trong nóng ngoài lạnh.
Đương nhiên…
Mấy con dao trong tay cô, chắc chắn anh đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Diệp Dư Chiêu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, bên tai nóng bừng tim đập có chút mất kiểm soát.
Anh theo bản năng nói: “Quà tôi đều để cho thư ký Ninh chuẩn bị, không có phí nhiều tâm tư đâu mọi người cũng không có gánh nặng.”
“Bộ dao này cũng vậy?” Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Ừ…” Diệp Dư Chiêu gật đầu.
Quà của người khác đúng là do thư ký Ninh chuẩn bị nhưng bộ dao này Diệp Dư Chiêu đã đi tới nhà ông cụ ba lần, cuối cùng cũng lấy được con bài thương lượng khiến đối phương động lòng.
Có thể nói rằng anh đã dành nhiều tâm tư cho những con dao này hơn là một cuộc đàm phán.
Để không tạo gánh nặng cho Trình Nguyên Hoa, anh cứ khăng khăng nói rằng thư ký Ninh đã lấy nó.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Vậy cũng cảm ơn anh! Nếu không phải có anh thì thư ký Ninh cũng sẽ không chuẩn bị món quà này, tôi rất thích! Con dao này tôi phải đi thử ngay bây giờ, Dư Chiêu ngồi nghỉ ngơi đi, tối nay tôi làm món ngon cho anh!”
Nói xong, cô hất tay Lưu Toàn Phúc và chú Nam ra bưng hộp vào bếp.
Những bước chân của cô nhanh nhẹn, trong miệng còn ngân nga.
… Ai cũng có thể thấy tâm trạng của cô rất tốt.
Đối với một đầu bếp mà nói có được một bộ dao như vậy quả thực rất hạnh phúc.
Trình Nguyên Hoa có thể tưởng tượng rằng đối với thợ thủ công Lỗ ngay cả với địa vị của Diệp Dư Chiêu sẽ không dễ dàng để có được ba con dao này.
Sai bảo thư ký Ninh nhưng đó cũng là quyết định của Diệp Dư Chiêu.
Diệp Dư Chiêu đã tốn không ít công sức để đổi lấy ba con dao này.
Vì vậy, ân huệ này nên được ghi nhớ trên người Diệp Dư Chiêu.
Sau khi Trình Nguyên Hoa cảm kích xong, cô vui vẻ lấy ba con dao rửa sạch sẽ, cầm con dao không muốn buông tay.
Con dao này rất vừa tay cô, cô đã quen dùng dao làm bếp của chính mình hơn nữa con dao làm bếp kia cũng rất tốt, dùng quen rồi sẽ có cảm giác rất ăn ý. Nhưng khi cô có con dao này, nó dễ sử dụng hơn so với con dao cô đã từng sử dụng, sau khi sử dụng một thời gian có lẽ nó sẽ giống như…
Nó mọc ra trên tay cô.
Cô nhẹ nhàng nói với con dao làm bếp ban đầu: “Thật xin lỗi, tôi tạm thời cất em vào kho, sau này nếu gặp được người có duyên lại lấy em ra ngoài.”
Nói xong, cô đặt con dao vào trong hộp gỗ bằng vàng.
Trong miệng cô cứ lẩm bẩm xin lỗi nhưng khóe miệng cô lại nở một nụ cười rạng rỡ, câu “Có mới nới cũ” đúng 100%.
Trình Nguyên Hoa nhìn ba con dao được đặt bên ngoài, trong lòng rất vui vẻ và gọi Nhiễm Lệ: “Nhiễm Lệ, đem cho tôi…”
Cô nói với anh ta hơn mười mấy loại nguyên liệu, rõ ràng đây là muốn làm thêm thức ăn, còn muốn làm thêm một món ăn!
“Được rồi!”
Phòng ăn.
Tang Ngu nhìn Diệp Dư Chiêu với ánh mắt không hài lòng và ngay cả món quà mà bên kia tặng cho anh ta cũng không vừa ý lắm.
“Anh cũng biết tặng quà lấy lòng, anh tưởng chỉ có mình anh biết tặng quà sao?”
Đôi mắt phượng của Tang Ngu rất đẹp, ngay cả khi anh ta trợn mắt vẫn trông rất đẹp.
Bên cạnh anh ta, Nhiễm Lệ người đi ra để lấy ống tre đột nhiên nói: “Món quà này rất tốt… Rất có giá nhưng trên thị trường khó kiếm… Bà chủ Trình cũng rất thích nó.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại như đốt cháy thùng thuốc súng, Tang Ngu hoàn toàn nổ tung: “Cậu quá ngu ngốc! Thậm chí ngay cả cậu cũng không đứng về phía tôi?”
Nhiễm Lệ gãi đầu, anh ta chỉ nói sự thật không biết tại sao Tang Ngu lại tức giận như vậy.
Tang Ngu hung hăng liếc anh ta một cái rồi xoay người rời đi.
Nhiễm Lệ không hiểu chuyện gì, anh ta nhìn Sư Huyền rồi nhìn Diệp Dư Chiêu, giọng nói thăm dò: “Tôi… Tôi nói sai gì sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất