Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ba con dao này là những con dao thường dùng của Trình Nguyên Hoa, đặc biệt là con dao làm bếp kiểu Trung Hoa ở giữa, về cơ bản chỉ cần một con dao này có thể làm được tất cả món ăn.
Nhưng đôi khi để có độ chính xác, người ta cũng dùng dao khác và hai cây kia được dùng tương đối hơn.
Ba con dao này đủ để Trình Nguyên Hoa sử dụng trong nhà bếp.
“Chờ một chút! Con dao này…” Chú Nam để quà sang một bên, vẻ mặt kích động đi tới rồi sau đó cầm lấy một con trong đó, ông ấy cẩn thận quan sát cuối cùng nhìn thấy một ký hiệu nhỏ trên cán dao.
Đồng tử của chú Nam co rụt lại, ông ấy không thể tin được: “Cái này là do thợ thủ công Lỗ Tượng làm?”
“Thợ thủ công Lỗ?” Lưu Toàn Phúc cao giọng nói, Nhiễm Lệ cũng trợn to hai mắt nhìn sang.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa phức tạp, vừa mở ra cô thấy quà không giống trong tưởng tượng của cô ngược lại là dao, trong lòng không nhịn được thay đổi tốt lên.
Đối với cô những món đồ trang sức quý giá đó chỉ là nhiều hơn chiếc hộp đựng trong vali.
Nhưng dao cô thấy hài lòng.
… Tất nhiên cô biết rằng món quà của Diệp Dư Chiêu rất dễ xài.
Có thể cô cũng không ngờ tới đây thực sự là thủ công mỹ nghệ của thợ thủ công Lỗ.
Thợ thủ công Lỗ là một nghệ nhân họ Lỗ, những người trong nhà họ Lỗ đều là thợ rèn, chỉ những người có tay nghề được coi là bậc thầy mới có thể được gọi là thợ thủ công Lỗ.
Khi tổ tiên của nhà họ Lỗ còn sống, những con dao của thợ thủ công Lỗ rất khó kiếm. Nhưng về sau, do khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, dao không cần đến thợ rèn rèn ra tay nghề thủ công của nhà họ Lỗ dần sa sút. Tất nhiên, những người thạo nghề vẫn sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền đi kiếm.
Bây giờ trên thế giới này, chỉ có một thợ thủ công Lỗ còn sống, hơn nữa… Không có thế hệ người thừa kế tiếp theo.
Khi người thợ thủ công Lỗ cuối cùng qua đời, nghề thủ nghệ này đã thực sự bị lãng quên theo dòng sông dài của lịch sử.
“Không phải nói thợ thủ công Lô đã qua đời mười năm trước sao? Cho dù còn sống, cũng hẳn là chín mươi tuổi? Bộ đao này còn có thể làm ra sao?” Giọng nói chú Nam tràn đầy nghi hoặc.
Ông ấy không phải nghi ngờ Diệp Dư Chiêu, mà chỉ đơn giản cảm thấy không tin nổi.
Suy cho cùng Diệp Dư Chiêu không nhất thiết đưa hàng giả, và nó có dễ sử dụng hay không bắt tay làm sẽ biết.
Nhưng những người thợ thủ công Lỗ làm dao nhà bếp theo nhu cầu của riêng họ và làm chúng ngay tại chỗ.
Nếu bộ này là cho Trình Nguyên Hoa, Trình Nguyên Hoa sẽ rất dễ sử dụng nó vô cùng tốt nhưng đổi lại người khác công dụng giảm đi rất nhiều.
Một ông già chín mươi tuổi…
Thật sự có thể tạo ra một con dao tốt như vậy sao?
Tay Trình Nguyễn Hoa nắm chặt chiếc hộp, món quà này quá đáng giá nhưng lại quá động lòng người.
Khóe miệng Diệp Dư Chiêu cong lên, giải thích: “Sức khỏe của ông cụ rất tốt, mười năm trước ông cụ tự mình tung tin tức về cái chết của mình chỉ vì tránh cho người ta truy lùng. Ông cụ đã nhận một học trò có thiên phú, ông cụ yên tâm đào tạo tay nghề cho học trò kia, không đi ra ngoài.”
“Vậy anh có con dao này cũng không dễ dàng đâu?” Trình Nguyên Hoa mím môi.
Diệp Dư Chiêu lắc đầu một cái: “Không khó.”
Vì bộ dao này, anh đã đến thăm hỏi tổng cộng ba lần và muốn tùy chỉnh nó sau một năm nhưng bên kia không kín miệng.
Nhưng lần này, cuối cùng anh cũng lấy tiền đặt cọc thương lượng khiến ông cụ động lòng, rốt cuộc tác phẩm đóng cửa này cũng có tác dụng với ông cụ.
Tốn rất nhiều tâm sức, sau khi Trình Nguyên Hoa hỏi xong anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu… Không khó.
“Đây là tác phẩm cuối cùng của ông cụ, dù sao trong tương lai ông cụ thực sự sẽ không chấp nhận tùy chỉnh. Nhưng ông ấy cũng nói rằng nếu học trò của ông cụ học thành nghề, sẽ là nghệ nhân tiếp nối thợ thủ công Lỗ và anh ấy sẽ tiếp quản công việc trong tương lai.” Diệp Dư Chiêu nhẹ giọng nói.

Ads
';
Advertisement