Trình Nguyên Hoa suy nghĩ, nói: “Nếu không tôi giúp chú hỏi thăm một chú.”
Nhất thời ánh mắt chú Nam lại sáng lên.
Trình Nguyên Hoa chỉnh lại quần áo, đi qua đó: “Nhiễm Lệ, nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhiễm Lệ nở nụ cười: “Tôi sắp dọn dẹp xong rồi, chút nữa sẽ nghỉ, chị làm đồ ăn mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Anh ta là một người thật thà lại lương thiện.
Tang Ngu ngồi bên cạnh, nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên nhìn qua.
Trong tất cả nhân viên, Trình Nguyên Hoa vừa ý Nhiễm Lệ nhất, có thể chịu khổ, sẵn sàng làm việc, chỉ muốn Trình Nguyên Hoa ngoài việc làm đồ ăn, thì không phải lo bất cứ chuyện gì.
Mà những nhân viên khác cũng hay “ức hiếp” anh ta, ví dụ như… Tang Ngu.
Anh ta cho rằng Trình Nguyên Hoa không biết sao? Có nhiều lúc, những con cá đó là Nhiễm Lệ giết giúp anh ta!
“Vất vả rồi, buổi tối muốn ăn cái gì, tôi sẽ làm cho cậu!” Trình Nguyên Hoa tươi cười sáng lạn, đối với nhân viên luôn tốt như vậy, cô cũng thường xuyên khen thưởng.
Ánh mắt Nhiễm Lệ sáng lên, nhưng vẫn nói: “Thôi đi, bà chủ Trình làm món gì tôi sẽ ăn món đó!”
Bên cạnh, Tang Ngu vươn tay, đáng thương kéo tay áo Nhiễm Lệ: “Không phải anh muốn ăn thịt cua viên đầu sư tử hầm sao? Chắc chắn là anh muốn ăn, đúng không?”
Thịt cua viên đầu sư tử hầm đã sớm gỡ khỏi thực đơn, bên này Trình Nguyên Hoa cũng không làm nữa.
Nhưng Tang Ngu thường nghe đám người Sư Huyền nói món đó ăn ngon thế nào, vẫn luôn nhớ mãi không quên, hơn nữa lần trước Trình Nguyên Hoa đã nói… Tuy bây giờ thịt cua hơi kém, nhưng cũng có thể làm, chẳng qua là không muốn làm thôi.
Từ đó về sau, Tang Ngu luôn nhớ đến món đó.
Có cơ hội thì quấn lấy Trình Nguyên Hoa, bây giờ lại cầu xin Nhiễm Lệ.
Nghe thấy lời của anh ta, vẻ mặt Nhiễm Lệ lộ ra sự rối rắm.
Anh ta biết món này rất phiền, Trình Nguyên Hoa lại không thích làm, nhưng anh ta lại khó từ chối Tang Ngu…
Chuyện này… Thật sự rối rắm.
Trình Nguyên Hoa nói: “Nếu cậu chưa nghĩ ra, vậy tôi sẽ làm món bánh nếp đậu đỏ cho cậu.”
Nhất thời ánh mắt Nhiễm Lệ lại sáng lên.
Món bánh nếp đậu đỏ của hệ thống sản phẩm là món anh ta thích ăn nhất, Trình Nguyên Hoa vẫn nhớ rõ.
“Cảm ơn bà chủ Trình!” Nhiễm Lệ vô cùng vui vẻ nói.
Bên cạnh, Tang Ngu bĩu môi, thu tay lại.
“Còn nữa, Nhiễm Lệ à, sau này cậu luôn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sao? Hay là muốn ra ngoài tìm việc khác? Ví dụ như đi khắp nơi trên thế giới?” Giọng điệu Trình Nguyên Hoa mang theo sự thăm dò.
Nhiễm Lệ gãi đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tôi muốn ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, không muốn đi đâu nữa.”
“Vậy cậu còn muốn trở về Thượng Hải xem thử không?”
Nhiễm Lệ lắc đầu.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, sau đó vươn tay vỗ lên vai anh ta, cười nói: “Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, cậu cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi, việc làm hoài cũng không hết đâu.”
“Được.” Nhiễm Lệ nói.
Trình Nguyên Hoa đi về phía
Chú Nam, lắc đầu.
Chú Nam lộ ra vẻ mặt uể oải “quả nhiên như vậy”, Sư Huyền tiếp tục cắn hạt dưa, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến anh ta.
“Chú Nam, lấy sơ yếu lý lịch ra nhìn xem.” Trình Nguyên Hoa nói.
Chú Nam lấy sơ yếu lý lịch mà Sư Huyền mới để qua một bên ra, cùng Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền xem thử.
Cách đó không xa.
Ánh mắt Nhiễm Lệ mang theo sự nghi hoặc.
Tang Ngu ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng, sau đó nhếch cằm về phía Nhiễm Lệ: “Tên ngốc, có muốn biết vừa rồi bọn họ thăm dò anh cái gì không?”
“Cái gì?” Nhiễm Lệ mờ mịt hỏi.
Khóe miệng Tang Ngu cong lên: “Để bà chủ Trình làm thịt cua viên đầu sư tử hầm thì tôi sẽ nói cho anh biết!”
“Không cần.” Nhiễm Lệ không chút do dự.
Tang Ngu: “…”
Anh ta dừng một chút, tức giận nói: “Vậy tối nay mát xa cho thì được chứ!”
“Được.”
Tang Ngu: “Bọn họ muốn thăm dò xem anh có muốn làm hội trưởng hiệp hội mỹ thực không, đương nhiên, chú Nam đó đã nhìn trúng anh rồi!”
Nhiễm Lệ nhíu mày, ánh mắt nhìn mắt nhìn bọn họ đang xem sơ yếu lý lịch có chút mất hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất