Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Tài sản của tiệm Mỹ Thực Trình Ký còn hơi mỏng, nhân mạch mối quan hệ cũng không bằng Minh Phẩm Các, hơn nữa cho dù tạm thời bọn họ không làm gì tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nhưng Lưu Toàn Phúc vẫn rất lo lắng.
Có câu nói… Không sợ bị trộm, chỉ sợ kẻ trộm luôn nhớ tới!
“Không có chuyện gì, khẳng định tôi sẽ không mặc kệ không lo tới, tôi sẽ không để ông ta đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký gây phiền phức.” Chú Nam nói như thế.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký là một tiệm đáng được ghi nhớ trong lịch sử, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
Nhất thời ánh mắt Trình Nguyên Hoa cảm động, nhìn về phía chú Nam: “Chú Nam, cảm ơn chú.”
Diệp Dư Chiêu thấy vậy, cũng vội vàng nói: “Tôi cũng sẽ không để bọn họ làm hại cô.”
Khi anh nói chuyện, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như bình thường, chỉ là ánh mắt dịu dàng, khi nhìn Trình Nguyên Hoa ánh mắt đầy sự dịu dàng.
Kỳ thật cho dù không nói những lời này, Trình Nguyên Hoa cũng biết Diệp Dư Chiêu sẽ không mặc kệ tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Cô cũng cảm động nhìn Diệp Dư Chiêu, chớp mắt nói: “Cũng cảm ơn anh.”
Cô nhìn anh với ánh mắt dịu dàng như vậy…
“Ừ, chuyện nên làm.” Diệp Dư Chiêu đặt tay lên đầu gối, cố gắng giữ bình tĩnh.
Chỉ là khóe miệng không nhịnh được khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt.
Sư Huyền nhìn bọn họ: “Sợ cái gì? Chắc chắn lần này tên Tá Thước gì đó đã nghe được tin tức mới gấp gáp đến cửa, đợi ông ta nghe ngóng rõ, có lẽ cũng sẽ không dám đến nữa! Dù sao ông Vinh sẽ không để người khác dùng thủ đoạn bất chính ức hiếp quán của chúng ta đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, Trình Nguyên Hoa cũng nhớ đến ông Vinh, cô đã yên tâm rồi: “Đúng vậy, còn có ông Vinh và chị Trịnh nữa!”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Nụ cười mới xuất hiện của anh cũng biến mất.
Anh muốn nói… Không cần ông Vinh, anh có thể khiến Minh Phẩm Các không dám nhúc nhích!
Lưu Toàn Phúc cũng thở phào nhẹ nhõm, nguy cơ được giải trừ rồi.
Lúc này, Lưu Toàn Phúc lại nhớ tới tám mươi triệu tệ, không nhịn được cảm thán một câu: “Sư phụ thật sự coi tiền tài như rác, sự hấp dẫn của tám mươi triệu tệ cũng ngăn cản được!”
Trình Nguyên Hoa “coi tiền tài như rác” đột nhiên đưa tay, che ngực.
Sau đó, cô từ từ mở miệng, vẻ mặt đau lòng: “Tám mươi triệu tệ đấy! Tôi thật đau lòng!”
Lúc nãy còn cảm thấy không có gì, lúc này nghĩ đến số tiền tám mươi triệu tệ nhiều như vậy, không nhịn được mà đau lòng.
… Cho dù bây giờ Tá Thước đem tiền quay lại cô cũng sẽ không bán.
… Nhưng cô có thể vì tám mươi triệu tệ này kêu rên trong chốc lát.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Thấy vậy, cậu an ủi Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ, không sao, thật ra cũng chỉ là tám mươi triệu tệ thôi.”
Trình Nguyên Hoa: “Cậu thấy tám mươi triệu tệ rồi sao?”
Lưu Toàn Phúc: “Thấy rồi, hai căn nhà của tôi ở Hàng Châu, tám mươi triệu tệ chưa chắc đã mua được.”
Lưu Toàn Bội gật đầu.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt của cô có mấy phần phức tạp nhìn về phía Sư Huyền.
Sư Huyền ngầm hiểu, gật đầu: “Tám mươi triệu tệ? Thật ra cũng không nhiều, chịu khó một chút, trong một năm tôi có thể kiếm được.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt phức tạp của cô lại nhìn về phía chú Nam.
Chú Nam: “Tôi không có… Nhưng con trai tôi có!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt cô lại nhìn Tang Ngu.
Tang Ngu thổi ngón tay, bình tĩnh nói: “Nhà của tôi ở thành phố Bắc Kinh, trị giá một trăm triệu.”
Trình Nguyên Hoa: “…
Cuối cùng, ánh mắt của cô lại nhìn về phía Nhiễm Lệ.
Người này cái gì cũng không có, cũng không thể sẽ có được tám mươi triệu tệ chứ!
Nhiễm Lệ gãi đầu, thật thà nói: “Tám mươi triệu tệ? Tiền mặt thì không có, nhưng bà nội của tôi có để lại cho tôi một bộ trang sức cao cấp Đế Vương Lục, nói là trị giá một, hai trăm triệu.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Ánh mắt của cô tuyệt vọng, trong quán này trừ cô và ông ngoại bà ngoại, thì nhìn xem những người khác xem là người thế nào!
Ánh mắt của cô cũng không nhìn Diệp Dư Chiêu, cô không muốn biết anh có bao nhiêu tài sản, cũng không muốn biết anh mất bao lâu mới kiếm được tám mươi triệu tệ…

Ads
';
Advertisement