Vì thế, Trình Nguyên Hoa hỏi Tang Ngu thay chú Nam còn đang ngây như phỗng kia: “Chú Nam, nếu chú có thời gian đi khắp trời nam đất bắc mò kim đáy bể, vậy chẳng bằng phỏng vấn tìm ra một người phù hợp, sau đó giữ lại bên cạnh quan sát, chú dùng thời gian mấy năm để tìm người ấy để cân nhắc rõ ràng tính cách của những người đó, sau đó chọn ra một người trong số đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Chú Nam: “…”
Ông ấy đã từng đó tuổi rồi, kiến thức đầy một đầu, nhưng vẫn muốn thốt lên rằng:
Còn có thể làm vậy sao?
Ông ấy chớp mắt, nhìn chằm chằm Trình Nguyên Hoa, biểu cảm hơi dại ra: “Làm vậy… làm vậy có được không?”
Sư Huyền hỏi lại: “Có gì mà không được chứ?”
Chú Nam ngây ra như phỗng, một lúc sau ông ấy mới gật đầu: “Được, tôi sẽ lập tức đăng thông báo, cảm ơn mọi người nhé.”
“Khách sáo làm gì chứ.” Trình Nguyên Hoa cười nói.
Chú Nam đã từng đó tuổi rồi, cần gì phải chạy khắp trời nam đất bắc nữa, chẳng bằng dẫn dắt vài học sinh, vậy thì cuộc sống sẽ không quá nhàm chán, lại còn có thêm người bên cạnh giúp đỡ.
Trình Nguyên Hoa cảm thấy làm vậy khá tốt.
Chú Nam đã giải quyết được một nỗi muộn phiền, tâm trạng tốt hơn nhiều, ông ấy nhìn về phía Tang Ngu và Nhiễm Lệ, tò mò hỏi: “Hai người này là?”
Có mặt ở tiệm mỹ thực Trình Ký vào giờ này, hiển nhiên đều là người của tiệm.
Không ngờ ông ấy chỉ đi một thời gian mà đã có thêm hai người!
Trình Nguyên Hoa nhìn Tang Ngu, nói: “Người này tên Tang Ngu, bây giờ đang làm chung việc với Sư Huyền, là người giết cả của tiệm.”
Sư Huyền nói chen vào: “Chú Nam có thể gọi anh ta là Ngu Mỹ Nhân!”
Tang Ngu: “…”
Tang Ngu trợn mắt, không thèm để ý tới Sư Huyền.
Chú Nam cười nói: “Tang Ngu vừa đẹp, vừa ngay thẳng thông minh.”
Tang Ngu nghe vậy thì ho khan một tiếng, chỉnh trang lại quần áo: “Chú cũng có mắt đấy.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cậu chàng Ngu Mỹ Nhân này, cô thật sự hết cách rồi.
Lúc vừa tới tiệm mỹ thực Trình Ký, tính cách vẫn chưa hòa nhập thì đã độc miệng lại mất liêm sỉ. Bây giờ sống chung quen thuộc, anh ta càng không có liêm sỉ hơn.
Nhất là nhờ công dụng của canh dưỡng nhan trắng da mà vết sẹo của anh ta càng ngày càng nhạt đi, tâm trạng tốt hơn nhiều, ăn được ngủ được, mặt mày càng ngày càng hồng hào hơn.
Trình Nguyên Hoa nhìn sang Nhiễm Lệ, giới thiệu với chú Nam: “Người này chính là Nhiễm Lệ.”
“Họ nhiễm?” Chú Nam ngạc nhiên.
“Đúng vậy, là con trai ông Nhiễm của Thực Thiên Hạ.” Trình Nguyên Hoa biết ông ấy đang nghĩ gì.
Quả nhiên chú Nam vừa nghe thấy ba chữ Thực Thiên Hạ đã có phản ứng rất mạnh, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn Nhiễm Lệ đầy khiếp sợ.
Còn Nhiễm Lệ chỉ gật đầu mà không nói gì cả.
Anh ta có tính cách rất tốt, đối xử với mọi người cũng không tệ lắm, nhưng lại rất lạnh nhạt với chú Nam.
Nếu không nể mặt Trình Nguyên Hoa, có lẽ anh ta còn chẳng thèm gật đầu chào hỏi chú Nam.
“Cậu còn…” Chú Nam định nói chuyện với anh ta.
Nhưng Nhiễm Lệ lại quay sang nhìn Trình Nguyên Hoa, nói khẽ: “Tôi xuống bếp chuẩn bị.”
Nói rồi quay người chui tọt vào trong bếp.
Trình Nguyên Hoa hơi sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh… Trong lòng Nhiễm Lệ có khúc mắc với chú Nam!
Trước kia, Thực Thiên Hạ gặp chuyện, lỗi sai nằm hoàn toàn ở tiệm gia đình Đỉnh Ngự, nhưng vì người của hiệp hội mỹ thực cấu kết với tiệm gia đình Đỉnh Ngự, nếu không Thực Thiên Hạ sẽ không thể phá sản nhanh như vậy.
Anh ta có thái độ này với chú Nam cũng là điều bình thường.
Trình Nguyên Hoa khẽ thở dài, nói với chú Nam: “Tính tình rất tốt, sau đại hội thưởng thức ẩm thực kết thúc thì anh ta tới đây nhận công việc của chú, làm việc cũng không tệ.”
Chú Nam vẫn luôn nhìn theo Nhiễm Lệ, gật đầu.
Vào buổi chiều, Trình Nguyên Hoa và Nhiễm Lệ loay hoay làm việc trong bếp, chú Nam cũng đi vào giúp đỡ việc lặt vặt.
“Nhiễm Lệ, lấy ớt cay đã chuẩn bị sẵn cho tôi!”
Đồ trong phòng bếp hơi nhiều, nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị cũng vậy, một bát ớt thật sự không dễ tìm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất