Mọi người năn nỉ trên mạng một thời gian thấy vô dụng thì cũng đành từ bỏ, họ lại tiếp tục giành suất cơm bình thường của tiệm mỹ thực Trình Ký.
Dù sao hương vị món ăn rất ngon, dù ngày thường không được ăn lẩu thì các món khác cũng là độc nhất vô nhị.
Bởi vậy, cuộc sống của đám người Trình Nguyên Hoa đã quay lại quỹ đạo lần nữa, giờ cơm thì làm việc, qua giờ cơm thì chuẩn bị nguyên liệu hoặc nghỉ ngơi.
Hôm nay, chú Nam đã đi một thời gian dài bất ngờ trở về.
Lúc ấy, Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội đang cãi nhau nảy lửa:
“Vừa rồi anh đã ăn của mình quá nhanh, cho nên miếng bánh kem cuối cùng này anh không được ăn nữa?”
“Vậy thì em cũng không được ăn!”
Họ tranh cãi nhau vì một miếng bánh kem, sau tết, đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa làm bánh kem, cô không làm nhiều, chỉ đủ mỗi người một miếng và dư lại một miếng.
Hai anh em Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội đã cãi nhau vì miếng bánh kem này.
Sư Huyền đứng bên cạnh lặng lẽ vươn tay, định nhân lúc không ai chú ý sẽ “ra tay” với miếng bánh này.
“Phụt…” Tang Ngu cong môi, lạnh lùng cười nói: “Vì một miếng bánh kem có lượng calo cực cao mà hai người phải tới mức đó sao?”
Sư Huyền: “…”
Lúc này Lưu Toàn Bội và Lưu Toàn Phúc mới chú ý tới anh ta đang định ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, cả hai cùng trừng mắt lườm anh ta một cái.
Sư Huyền nói đúng tình hợp lý: “Mỗi người chúng ta đều được ăn một miếng, miếng bánh cuối cùng này bà chủ Trình không nói sẽ cho ai!”
“Cho tôi!” Một giọng nói vừa to vừa vang, vang lên ngoài cửa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Chú Nam biến mất đã lâu đã quay về với dáng vẻ dãi dầu nắng mưa.
Ông ấy mặc áo bông, tay đeo bao tay, trên mặt in hằn gian nan khổ nhọc, ông ấy rời khỏi tiệm mỹ thực Trình Ký lâu như vậy, khí sắc mới được chăm chút tốt hơn một chút đã trở nên tệ đi.
“Chú Nam?!”
“Sao chú lại về!”
“Hu hu, không phải chú nói chú ở nơi khác sao?”
“Chú Nam, chú tới rồi, mau ngồi mau ngồi!”
…
Chú Nam cười nói: “Cho tôi món gì ăn trước đi!”
“Sư phụ, chú Nam đã về rồi, nấu chút gì cho chú ấy ăn đi!” Lưu Toàn Phúc gọi vào trong bếp, sau đó đưa miếng bánh kem vừa tranh giành cho ông ấy, những người khác không nói gì cả
Anh ta và chú Nam là người ở tiệm mỹ thực Trình Ký đầu tiên, tuy hai người rất thích cãi nhau nhưng tình cảm luôn rất tốt.
Trong phòng bếp, Trình Nguyên Hoa đi ra ngoài cửa nhìn, sau đó bắt tay vào nấu sủi cảo cho ông ấy.
Cô cũng khá tò mò, sao chú Nam lại bất ngờ trở về?
Khi Trình Nguyên Hoa vừa tiếp xúc với ngành nhà hàng, và thành lập quán ăn này, may mắn học được không ít kinh nghiệm từ chú Nam, cho nên mới có hôm nay.
Cô cũng rất cảm kích chú Nam, lưu loát làm một khay sủi cảo mang ra cho ông ấy.
“Ôi! Sủi cảo?! Biết ngay là Nguyên Hoa rất tốt với tôi mà!” Chú Nam cầm đôi đũa lên, nuốt nước miếng.
Trong nháy mắt, hơn nửa khay sủi cảo đã bị ăn hết, lúc này ông ấy mới thở phào một hơi, cảm thán nói: “Đúng là trở về thật tốt, ăn ở đâu cũng không được ăn sủi cảo ngon thế này!”
Số lượng sủi cảo không ít, rõ ràng ông ấy đã ăn hơn một nửa, thế mà bây giờ vẫn còn thong thả ung dung ăn từng miếng.
Trình Nguyên Hoa tò mò hỏi: “Dạo gần đây chú làm gì?”
So với trước kia, chú Nam đã có thay đổi rất lớn, dấu vết dãi dầu nắng mưa trên mặt rất rõ ràng, chứng tỏ khoảng thời gian này ông ấy đã làm lụng vất vả, tinh thần thua xa lúc còn ở tiệm mỹ thực Trình Ký.
Chú Nam nghe vậy thì thở dài, vừa ăn vừa kể lại những chuyện mà ông ấy trải qua trong thời gian này.
Thì ra, trước kia sau khi chú Nam đi khỏi tiệm mỹ thực Trình Ký đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hội Thưởng thức ẩm thực, bấy giờ ông ấy đang lo lắng tìm kiếm địa điểm tổ chức tiếp theo.
Theo lý mà nói thì không cần ông ấy lo lắng tìm kiếm địa điểm tổ chức đại hội Thưởng thức ẩm thực tiếp theo, bởi vì vẫn còn hơn hai năm để tìm kiếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất