Trình Nguyên Hoa cười đứng lên, tay cầm ly rượu: “Cũng chẳng có lời hoa mỹ gì, Mỹ Thực Trình Ký mới mở nửa năm, cũng không biết sau này sẽ có thể mở đến bao giờ, nhưng ít nhất hiện tại, tôi muốn tiệm luôn mở cửa để nhiều người có thể thưởng thức những món ăn ngon của Trình Ký. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và giúp đỡ tiệm của tôi, và tôi hy vọng rằng trong tương lai, mọi người vẫn sẽ nhớ đến và có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Trịnh Uyển và Sư Huyền, đã cùng Trình Nguyên Hoa làm ra món ăn thứ hai của tiệm Trình Ký, Tang Ngu không có cống hiến gì nổi bật, nhưng ít nhất anh ta cũng được chú ý khi ở lại.
Không cần phải nói, Nhiễm Lệ là người đứng đầu trong ba người, đã làm rất nhiều việc cho tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Cùng nhau chung sống lâu, mọi người đều trở thành bạn bè.
Ngoài ra còn có anh em Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội, chú Nam – hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực, Vương Ký và… Diệp Dư Chiêu.
Lại nói đến Diệp Dư Chiêu, năm mới đối phương cũng chưa gọi đến, Trình Nguyên Hoa định tặng cho anh mấy hộp bánh ngọt, nhưng anh cũng không có tới lấy.
Bản thân Trình Huyền Hoa cũng không có gan gọi điện thoại cho anh, dù sao lần trước… cô cảm thấy có chút xấu hổ khi phát hiện ra mình còn muốn lợi dụng Diệp Dư Chiêu cả đời.
Vì vậy, mặc dù Trình Nguyên Hoa tò mò tại sao Diệp Dư Chiêu không đến, nhưng cô rất xấu hổ khi gọi điện thoại.
Sáu tháng vừa qua, anh là người giúp đỡ Trình Nguyên Hoa nhiều nhất, nếu không có anh thì Trình Nguyên Hoa nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cũng sẽ không giải quyết được những việc hỗn loạn trong quá khứ. Nguyên liệu nấu ăn cũng phải tự đi tìm từng cái một…
Cô nghĩ, nếu chiều nay Diệp Dư Chiêu không đến, nhất định phải nhờ người mang quà năm mới đến tặng Diệp Dư Chiêu.
Không thể để uổng công giúp đỡ của anh!
Trình Nguyên Hoa nói xong, Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển cũng cầm chén đứng lên: “Chúng tôi cùng Nguyên Hoa cảm tạ mọi người, bởi vì sự có xuất hiện của mọi người, cuộc sống của hai người già chúng tôi đã vui vẻ lên nhiều!”
Trịnh Uyển chớp đôi mắt đỏ hoe và đứng dậy: “Nguyên Hoa, ông và bà, tôi nên cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người… Tôi có lẽ không thể sống nổi…”
Trình Nguyên Hoa tức giận: “Năm mới không nói mấy chuyện này, không may mắn!”
Trịnh Uyển gật đầu, lau khóe mắt, nở nụ cười.
Nhiễm Lệ cũng đứng dậy, cười khờ nói: “Tôi cũng cảm ơn bà chủ Trình và ông ngoại, bà ngoại, cảm ơn các người chịu thu nhận tôi, khiến tôi trong khoảng thời gian này sống vui vẻ như vậy!”
Sư Huyền chớp chớp mắt, đứng lên:
“Không nói nhiều, cảm ơn Nguyên Hoa, cảm ơn ông ngoại, bà ngoại!”
Trước kia Sư Huyền đến quán ăn Trình Ký là có lòng ích kỷ riêng, chỉ muốn tìm một chỗ bình yên để nương náu.
Nhưng Sư Huyền đã nhận được ấm áp và tự tin từ quán ăn Trình Ký.
Sư Huyền của hiện tại toàn là nhờ quán ăn Trình Ký và Trình Nguyên Hoa tạo thành.
Tang Ngu ghét bỏ liếc anh ta:
“Đàn ông gì mà rươm rướm nước mắt hả?”
Sư Huyền giậm chân:
“Ai rươm rướm nước mắt? Anh hay quá nhỉ, chẳng lẽ anh thì không cảm kích bà chủ Trình thu nhận mình sao?”
Tang Ngu hếch cằm, bưng ly rượu đứng lên, đá lông nheo với Trình Nguyên Hoa:
“Tôi đương nhiên cảm tạ chứ, chỉ muốn lấy thân báo đáp.”
Tang Ngu nói bông đùa nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.
Con người của Tang Ngu là thế, luôn dùng biểu tượng che giấu thật lòng.
Sư Huyền lườm anh ta:
“Biến đi!”
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu:
“Thôi nào, cùng nhau uống một ly.”
Ly rượu chạm nhau, tất cả điều muốn nói đều nằm trong vô thanh.
Giữa người với người luôn cần duyên phận, duyên phận khiến mọi người ở trời Nam biển Bắc nhưng tụ hợp với nhau, duyên phận mang đến gặp gỡ khác nhau, bọn họ có cuộc đời khác biệt nhưng trở thành bạn bè.
Mặc kệ là khắc khẩu, ghét bỏ, nịnh nọt đều là một dạng ở chung.
Sâu trong lòng những người vốn cô độc này bởi vì có đám người ở bên cạnh mà xua tan mù mịt, trong mắt có vui cười, trong lòng có trìu mến.
Trình Nguyên Hoa ra lệnh một tiếng:
“Nhập tiệc!”
Mọi người cầm đũa nhắm về phía thức ăn trên bàn.
“Các người chậm một chút! Chừa cho tôi với!”
“Tôi muốn ăn cái này!”
“Ôi, món này ngon nè!”
“Cho tôi miếng, cho tôi!”
Thế giới bên ngoài mênh mông sắc trắng, tấm biển Trình Ký phát sáng.
Trong phòng rộn ràng tiếng cười.
Thành phố Bắc Kinh, nhà họ Diệp.
Diệp Dư Chiêu được Trình Nguyên Hoa nhớ vài phút lúc này đang ăn cơm với người họ Diệp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất