Vì thế, cậu ta nói: “Ông chủ… Tối nay giao thừa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ ăn món gì thế?”
Nói xong, thư ký Ninh nhìn cậu ta như một tác phẩm điêu khắc, vẻ mặt khiếp sợ.
Trợ lý Cao: “…”
A!
Cậu ta thật sự muốn đánh mình một bạt tay!
Tâm trạng ông chủ không tốt, giống như có liên quan đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cuối năm cậu ta cũng không đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, bản thân đã mở cái bình không nên mở.
Quả nhiên, Diệp Dư Chiêu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Trợ lý Cao: “…”
Tôi xong đời rồi…
Khi cậu ta cảm thấy bản thân rất lạnh, thì Diệp Dư Chiêu đột nhiên mở miệng: “Cậu nói… Rốt cuộc là bà chủ Trình có ý gì chứ?”
Trợ lý Cao: “?” Ngài đang nói gì thế?
Cái gì mà bà chủ Trình có ý gì chứ?
Diệp Dư Chiêu lại nói: “Sao cô ấy không gọi điện cho tôi?”
Trợ lý Cao: “…”
Theo bản năng cậu ta nói: “Vậy thì ngài gọi cho cô ấy đi!”
Diệp Dư Chiêu ngây người.
Anh ngây người nhìn trợ lý Cao.
Lúc này xe đã chạy vào cửa lớn, dừng xe trước cửa nhà họ Diệp.
Ánh mắt Diệp Dư Chiêu sáng lên, nhìn trợ lý Cao, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau đó, anh mở cửa xe, vừa xuống xe vừa nói: “Năm nay cậu làm việc rất tốt, thư ký Ninh, cho trợ lý Cao thêm một phần thưởng cuối năm.”
Nói xong, Diệp Dư Chiêu đi vào nhà họ Diệp, bước chân nhẹ rất nhiều, rõ ràng tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
Trợ lý Cao: “!”
Thư ký Ninh: “!”
Vẻ mặt cậu ta ngơ ngác nhìn thư ký Ninh, mờ mịt nói: “Tôi đã làm cái gì vậy?”
Ánh mắt thư ký Ninh từ kinh ngạc trở thành ghét bỏ, lạnh lùng mở miệng: “Mèo mù vớ được cá rán.”
Trợ lý Cao: “?”
Cậu ta cũng mặc kệ cá rán gì đó, cậu ta vươn tay câu cổ thư ký Ninh, kêu lớn: “Thư ký Ninh! Mau đưa cho tôi thêm một phần thưởng cuối đi! Ha ha ha! Tôi phát tài rồi!”
Thư ký Ninh: “Bỏ tay ra!”
Trợ lý Cao: “Không! Anh không giao cho tôi, tôi sẽ không buông, anh thấy tôi được boss trọng dụng nên mới ghen tị với tôi!”
Thư ký Ninh: “…” Cái thứ ngu ngốc gì vậy?
Lúc này, ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Trình Nguyên Hoa không biết cuộc hội thoại ở Bắc Kinh đang đề cập đến cô, lúc này cô đang video call với Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội.
Chỉ cách cái màn hình điện thoại, Sư Huyền và Lưu Toàn Phúc đang khoe khoang với nhau.
Sư Huyền khoe những món ăn mới được ăn vào buổi trưa, còn Lưu Toàn Phúc khoe bữa trưa của họ phong phú như thế nào.
Nhìn qua camera có thể thấy rõ, nhà họ Lưu là một gia đình lớn, sau khi cúng tổ tiên xong, cả gia đình phải cùng nhau ăn cơm, thành ra một bàn lớn bày đầy thức ăn ngon, trông vô cùng thịnh soạn.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, bọn Sư Huyền cũng có món mới của Trình Nguyên Hoa.
… Tuy là chưa nấu xong.
Sư Huyền: “Đừng khoe khoang nữa, cậu chỉ là đang ghen tỵ với bọn tôi thôi!”
Lưu Toàn Phúc: “Ơ, em khoe khoang bao giờ? Em nói anh nghe, đến buổi tối bọn em còn được ăn nhiều món ăn ngon hơn! Mọi người tối nay ăn gì, kể em nghe xem nào!”
Sư Huyền nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Bà chủ Trình! Cậu ta dám khiêu khích cô! Nói cho cậu ta nghe, tối nay chúng ta ăn gì?”
Trình Nguyên Hoa quay đầu, nhìn về phía màn hình nở một nụ cười tươi.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Xong rồi, cậu có dự cảm rằng, sau khi sư phụ nói xong, cậu sẽ tuyệt vọng!
Dưới ánh mắt tò mò của Lưu Toàn Phúc, Trình Nguyên Hoa chậm rãi nói…
Khóe miệng lộ rõ nụ cười, nhướng mày nói: “Lẩu, lẩu Trình Ký.”
Lẩu!
Lại còn là lẩu Trình Ký!
Chỉ cần món ăn mà Trình Nguyên Hoa nói ra có hai chữ “Trình Ký”, tất nhiên sẽ có công thức bí truyền, cũng tất nhiên là…
Ngon vô địch!
Lưu Toàn Phúc tròn xoe mắt, theo bản năng nuốt nước bọt.
Ngồi ở bên cạnh cậu, Lưu Toàn Bội nhào tới: “Sư phụ Nguyên Hoa! Tôi cũng muốn ăn!”
Bọn họ lớn như vậy, cũng đã ăn không ít các loại lẩu, từng ăn qua lẩu của những nhà hàng nổi tiếng lâu đời vô cùng ngon, nhưng lẩu Trình Ký, hiển nhiên còn ngon hơn thế!
Chỉ nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng!
Chưa ăn nên cũng không thể tưởng tượng nổi nó ngon nhường nào!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất