Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Lại theo bản năng nhìn vào đôi giày của Tang Ngu.
Quả nhiên đã ướt rồi.
Không biết tại sao, đột nhiên Trình Nguyên Hoa có chút buồn cười.
Người này bây giờ thoạt nhìn giống như thần tiên giáng thế nhưng có lẽ lạnh đến mức nóng lòng muốn thăng thiên tại chỗ!
Gió lớn thổi vù vù và nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ.
Giày cũng ướt đoán chừng chân không được dễ chịu lắm…
Diệp Dư Chiêu: “…” Nhìn thấy cô cười?
Đây không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên như mọi người hay nói chứ?
Diệp Dư Chiêu luống cuống, ho khan một cái làm mọi người bừng tỉnh rồi sau nhìn về phía Trình Nguyên Hoa và nói: “Có cần vô bếp xem không? Ngộ nhỡ nhà bếp bị cháy hoặc bánh ngọt bị cháy.”
Trình Nguyên Hoa cũng không thèm nhìn anh, xua tay: “Không sao đâu, đang chưng cách thủy.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Cô không chú ý đến Diệp Dư Chiêu bởi vì tiếng ho của Diệp Dư Chiêu khiến cho suy nghĩ cuối cùng của cô đã chuyển từ đôi giày của Tang Ngu sang phía mặt anh.
Lúc này, Tang Ngu đã đứng trước cửa phòng ăn với nụ cười trên môi.
Người đàn ông này dáng dấp thật sự rất đẹp!
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta vô cùng tinh xảo không có một chút khuyết điểm nào, làn da của anh ta rất trắng trắng không tỳ vết. Nhìn liếc qua một chút hơn nữa tâm trạng và tinh thần không được tốt nhưng chính như vậy mới khiến vẻ đẹp của anh ta càng thêm thu hút.
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua mọi người, mắt đong đưa di chuyển: “Xin chào mọi người, tôi là Tang Du.”
Lưu Toàn Bội che miệng không để mình hét lên.
Ánh mắt của Tang Ngu chính xác nhìn trên người Trình Nguyên Hoa. Sau đó anh ta chậm rãi đi tới vẫn luôn dán mắt vào cô, với vẻ mặt chuyên chú này của anh ta đoán chừng là một người khác cũng phải xiêu lòng.
Sau khi tới gần, anh ta hơi khom người, ánh mắt anh ta với ánh mắt Trình Nguyên Hoa đối diện nhau.
Nếu nói rằng đôi mắt của Diệp Dư Chiêu sâu không thấy đáy thì người đàn ông có đôi mắt phượng quyến rũ như mị nhãn.
“Bà chủ Trình? Khoảng thời gian tới xin hãy chăm sóc cho tôi.”
Ánh mắt trìu mến lại dịu dàng, không giống như lần đầu gặp mặt mà giống như đang nhìn người yêu vậy.
Trình Nguyên Hoa cũng cười, vô ý thức thấp giọng nói: “Không thành vấn đề.”
Diệp Dư Chiêu bên cạnh lại ho khan một tiếng, khóe mắt Trình Nguyên Hoa liếc anh một cái phát hiện sắc mặt đối phương tối sầm.
Tang Ngu nhướng mày, nói ra giọng điệu vô cùng thấp: “Cô thật dễ thương.”
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một chút và trả lời: “Anh có lạnh không?”
Tang Ngu đang giải phóng sự quyến rũ của mình đã sửng sốt một chút.
Cái gì?
Trình Nguyên Hoa: “Giày với quần áo cũng ướt hết rồi, mặt cũng lạnh cóng hay là anh đi thay quần áo đi!”
Tang Ngu với Sư Huyền ăn mặc giống nhau nhưng khi bước vào cởi áo bông bên ngoài ra ngay lập tức sẽ thấy dễ chịu.
Nhưng Tang Ngu ăn mặc quá mỏng manh, cởi áo khoác một cái cho dù có lò sưởi cũng dễ bị cảm lạnh.
Anh ta chưa vào tới cửa Trình Nguyên Hoa đã cảm thấy anh ta rất lạnh.
Tang Ngu: “…”
Trình Nguyên Hoa: “Nhìn anh như vậy biết không mang theo quần áo, Nhiễm Lệ đưa anh ấy đi thay quần áo đi!”
Nhiễm Lệ: “Được!”
Nhiễm Lệ là người trong số bọn họ không bị “Sắc đẹp” của Tang Ngu làm cho mê mệt nhưng anh ta nhớ lại lời Vương Ký dặn dò nhớ chăm sóc anh ta nhiều hơn.
“Tang Ngu, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.” Anh ta nhìn Tang Ngu nở một nụ cười thật thà chất phác.
Tang Ngu: “…”
Anh ta nhìn Trình Nguyên Hoa một cách mê mẩn rồi nhìn Nhiễm Lệ bên cạnh, cuối cùng anh ta nhấc chân đi theo Nhiễm Lệ ra phía sau.
Chủ yếu là…
Quả thật rời rất lạnh.
Hai người vừa đi, Lưu Toàn Bội lập tích kích động nắm cánh tay Lưu Toàn Phúc: “A a a! Anh ta quá đẹp trai! Nhất định là người gây tai họa!”
Sư Huyền cũng không vui lắm, lập tức nói: “Anh ta đẹp ở chỗ nào? Anh ta giống yêu nghiệt, miệng lưỡi rất độc!”
Bên cạnh, Trịnh Uyển và Dương Lâm đều gật đầu.
Diệp Dư Chiêu cau mày, anh nhìn tên đàn ông kia chẳng thấy có gì đẹp cũng không giống đàn ông chút nào.
“Tôi cũng thấy dáng dấp anh ta rất đẹp!” Trên mặt Lưu Toàn Phúc vô cùng hâm mộ.

Ads
';
Advertisement