Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Cho nên tối hôm qua nó cười với tôi, rất vui vẻ mà cười với tôi.”
Ông Vinh đưa tay ra run rẩy lau đi nước mắt cho Trịnh Uyển.
Trịnh Uyển vẫn tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ quên thằng bé, không bao giờ, chúng ta sẽ luôn nhớ đến Bảo Nhi trong trái tim mình.”
“Được.” Ông Vinh đồng ý.
Đây là lần đầu tiên họ nói về Bảo Nhi một cách hòa bình như vậy, không có cãi vã, điên cuồng hay tra tấn đau lòng.
Ông Vinh biết rằng Trịnh Uyển chắc chắn vẫn còn oán giận, nhưng sự oán giận của bà ta không chỉ giành cho ông ta mà còn đối với chính mình.
Bà ta sẽ không thể buông bỏ được Bảo Nhi và quá khứ, và cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng đời người cũng giống như thời gian vậy luôn tiến về phía trước, không có đường quay trở lại.
Một khi đã đi qua thì không bao giờ quay đầu lại được.
Bà ta không thể buông xuống nhưng bắt đầu học cách chậm rãi đi về phía trước, mang Bối Nhi trong bụng cùng ký ức về Bảo Nhi mà tiếp tục đi về phía trước.
Trịnh Uyển: “Ngày mai, ông cùng tôi đi kiểm tra, tôi không muốn Nguyên Hoa chậm trễ bên này.”
Giọng nói của ông Vinh vừa run rẩy vừa vui mừng, phải một lúc lâu sau giọng nói của ông ta mới nói được: “Được, được…”
Cửa sau nhà bếp.
“Sư phụ, chị Trịnh đã tha thứ cho ông Vinh rồi sao?” Lưu Toàn Phúc hạ giọng, tò mò hỏi.
Trình Nguyên Hoa vỗ trán cậu, thản nhiên nói: “Chuyện này không cần cậu lo lắng.”
Cô nói xong, xoay người tiếp tục làm bếp.
Còn mỗi Lưu Toàn Phúc đang che đầu, Nhiễm Lệ với vẻ mặt sững sờ cùng với… Diệp Dư Chiêu khẽ thở dài bị bỏ lại.
Chuyện của Trịnh Uyển thì chắc chắn Trình Nguyên Hoa sẽ không nhúng tay.
Bà ta và ông Vinh đều không còn trẻ, lại có tình cảm phức tạp, người ngoài cuộc không thể thể đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ thấu đáo, chỉ có bản thân họ mới có thể giải quyết được.
Nhưng tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chỉ cần Trịnh Uyển ở lại, mọi người sẽ chăm sóc bà ta thật tốt.
Tính cách của Trịnh Uyển rất tốt cùng tình cảm ở cùng nhau lâu, như vậy là đủ, chưa kể…
Sau đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, tiệm Mỹ Thực Trình Ký vẫn bình yên, ngay cả khi dường như lập tức được thăng cấp cũng không ai đưa ra bất kỳ đề nghị nào hay khó khăn gì…
Sợ không đơn thuần có Diệp Dư Chiêu, mà còn có… ông Vinh.
Ngày hôm sau, Trịnh Uyển được ông Vinh đón đi khám thai còn Diệp Dư Chiêu đến công ty làm việc.
Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển đưa Nhiễm Lệ tranh thủ trời không có tuyết nên đi đến cánh đồng.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hiếm khi chỉ còn lại hai người Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc.
“Khi có nhiều người nên không cảm thấy nhưng bây giờ ít người, tôi thực sự cảm thấy trống vắng.” Lưu Toàn Phúc không nhịn được mà nói.
Trình Nguyên Hoa nhìn Hoàng Thượng đang chơi với một quả bóng nhỏ, trên tay cầm dao phay gọt trái cây.
Cô nghe vậy thì gật đầu.
Lưu Toàn Phúc đến gần cô, thấy cô một tay cầm quả táo, một tay cầm dao cũng không thèm nhìn cậu, không khỏi kinh ngạc nói: “Sư phụ! Kỹ thuật dùng dao của chị thật sự càng ngày càng tốt!”
Vỏ táo vừa mỏng vừa thẳng, khi kéo dài có thể dùng làm thước kẻ.
Kỹ năng dùng dao này rất tốt…
Không uổng công gọt xong hơn 20 hộp táo.
Nếu là cậu, có lẽ cắt trăm cái hộp cũng không có kết quả này!
Trình Nguyên Hoa liếc cậu một cái: “Chờ tôi học tốt rồi sẽ đến phiên cậu.”
Lưu Toàn Phúc: “…” Cô thật muốn đối xử cậu như vậy sao?
Cậu quyết định chuyển đề tài nói chuyện: “Mà này, chú Nam năm nay không đến sao?”
Tết đến càng ngày càng gần, nếu chú Nam không đến thì chắc năm nay ông ấy sẽ không đến.
“Năm nay không tới, năm sau tùy tình hình.” Trình Nguyên Hoa trả lời.
Lưu Toàn Phúc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chú ấy nguyện ý từ bỏ đồ ăn trong cửa hàng của chúng ta? Không khoa học!”
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Không, chú ấy đang tìm người thừa kế Hiệp hội Mỹ Thực.”
Chú Nam đã lớn tuổi, chuyện này luôn là điều ông ấy quan tâm nhất, cũng là điều ông ấy lo lắng nhất.
Lưu Toàn Phúc chợt hiểu ra.

Ads
';
Advertisement