Cô ta lập tức không khóc nữa, trợn tròn mắt bắt đầu tính toán xem bao lâu nữa tới kì nghỉ đông.
Lưu Toàn Phúc: “…” Cuối cùng cậu cũng hiểu trèo tường nghĩa là gì rồi.
Mạc Nguyên đi đến trước mặt Trình Nguyên Hoa, cậu ta lộ ra nụ cười dịu dàng rồi nói: “Sau này thường xuyên liên lạc qua điện thoại, giao lưu tâm đắc với nhau.”
Diệp Dư Chiêu sau lưng Trình Nguyên Hoa: “…”
Đoạn đường này…
Tên này tâm cơ quá sâu rồi!
Trình Nguyên Hoa lại lộ ra nụ cười: “Anh đừng chê tôi phiền là được rồi.”
Trong lòng Diệp Dư Chiêu oán hận nhìn bóng lưng Trình Nguyên Hoa.
Mạc Nguyên nhìn người đàn ông sau lưng Trình Nguyên Hoa, rõ ràng là dáng vẻ “bá tổng” nhưng chỉ khiến cậu ta ngửi thấy mùi chua, ha ha.
Khóe miệng cậu ta cong lên thành một nụ cười xấu xa, đột nhiên vươn tay ôm lấy Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa sững sờ.
Mạc Nguyên trong ánh mắt kinh ngạc đến ngẩn ngơ của Diệp Dư Chiêu nói với Trình Nguyên Hoa: “Thường xuyên liên lạc, lời cam kết này của sư muội luôn có hiệu lực, cũng hoan nghênh đến Món ngon Triệu Thị làm khách.”
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa lờ mờ: “Ồ, ờ ờ được.”
Sau khi Mạc Nguyên buông ra thì vẫy vẫy tay xoay người rời đi.
Các đầu bếp sau khi lần lượt nói tạm biệt với cô xong đều là vẻ mặt không nỡ ngồi lên xe buýt.
Chú Nam nhìn Phó hội trưởng Thạch ở bên cạnh, giọng bình tĩnh nói: “Như thế nào? Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không làm nhục sự lựa chọn lần này đúng không.”
Phó hội trưởng Thạch xấu hổ và nhục nhã đến đỏ mặt.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký tốt hơn gấp mười ngàn lần so với tưởng tượng của ông ta!
Nếu ban đầu tiệm gia đình Đỉnh Ngự không bị sụp đổ, còn bọn họ thì thực sự chọn tiệm gia đình Đỉnh Ngự, vậy thì mới thực sự là chuyện cười.
Mà lúc này, Mạc Nguyên quay đầu nhìn bảng hiệu Tiệm Mỹ Thực Trình Ký với ánh mắt phức tạp.
Trình Nguyên Hoa vừa xoay người liền phát hiện Diệp Dư Chiêu đang đen mặt đứng ở sau lưng.
Dọa cô giật mình vỗ vỗ ngực, cạn lời nói: “Sao anh lại đứng ở đây? Còn chưa đi sao?”
Diệp Dư Chiêu: “…” ???
Đối với Mạc Nguyên thì nào là ôm rồi không nỡ các thứ, còn đối với mình thì không có kiên nhẫn, hận không thể bản thân mình mau rời đi??
Anh đang muốn nói gì đó thì Trình Nguyên Hoa đã đi vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rồi.
Lưu Toàn Phúc và vợ chồng Dương Lâm đi theo.
Diệp Dư Chiêu: “….”
Anh than thở, cũng chỉ có thể hơi ủy khuất đi theo thôi.
Lần này quá nhiều người rời đi làm cho Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đột nhiên có hơi lạnh lẽo.
Nhưng sau khi bảng hiệu sáng lên và những chiếc đèn lồng được thắp sáng, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vẫn là tiệm mỹ thực ấm áp như cũ.
Sau khi bế mạc đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, danh tiếng của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã truyền ra ngoài trong phút chốc.
Nhiều ngày, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều là tâm điểm của những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các thực khách.
Không phải tiệm nào sau khi tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực xong đều sẽ nhận được sự khen ngợi lớn như vậy của các đầu bếp. Cũng không phải tiệm nào tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực xong thì tất cả các món ăn đều được vào thực đơn của hiệp hội mỹ thực.
Từ trước đến nay chỉ có duy nhất Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nổi tiếng tương đối yên tĩnh vào buổi sáng ngày thứ hai của đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực.
Lúc này Trình Trường Đông đạp cửa vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Sắc mặt ông ta không quá dễ coi, mang theo sự uể oải và lụn bại.
Có thể nói lần này Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã tỏa sáng rực rỡ, mà Nhà hàng Trình Gia lại trở về ngày tháng không còn sức lực, ở đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, trước mặt hiệp hội mỹ thực và các vị đầu bếp đã tước bỏ hết các vốn liếng.
Có thể nói tiệm của bọn họ ở ngành này đã không còn bất kỳ hy vọng gì nữa.
Ông ta thở dài.
Không để ông ta đợi lâu, Trình Nguyên Hoa đã đi ra.
Cô chỉ nhướng mi nhìn ông ta rồi trực tiếp nói: “Đồ của cha tôi đâu?”
Trình Trường Đông lấy ra một cuốn sổ, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất