Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Khi nói câu cuối cùng giọng cô đột nhiên trở nên sắc bén khiến mặt Trình Kiều Vân trắng bệch.
Nhà hàng Trình Gia…
Dù cho Trình Kiều Vân đã lấy kế tục ra và những đầu bếp của nhà hàng cũng đã viết hợp đồng sẽ luôn làm việc ở đó.
Nhưng Trình Nguyên Hoa vừa bỏ tiền ra thì bọn họ đã lấy kế tục mà trước đó đã đồng ý không nói với người khác cho Trình Nguyên Hoa nhìn!
Mà Tiệm Mỹ Thực Trình Ký….
Cho dù Trình Kiều Vân cố gắng như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng không khoét được một cái lỗ, không lấy được bất kỳ thông tin gì.
Đây chính là sự khác biệt giữa cô ta và Trình Nguyên Hoa sao?
Sắc mặt của Trình Kiều Vân trở nên vô cùng khó coi, mắt nhìn Trình Nguyên Hoa, môi động động nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Trình Nguyên Hoa cũng không muốn nói nhiều với cô ta, trước đây khi cô phát hiện các đầu bếp của Nhà hàng Trình Gia vẫn chưa rời đi còn nghi ngờ chẳng lẽ Trình Kiều Vân thực sự kiềm nén được bọn họ sao?
Nếu không phải cô cảm thấy nghi ngờ nên bỏ tiền đi điều tra, thì e rằng còn không biết—tài sản quý báu nhất được tổ tiên nhà họ Trình gom góp qua nhiều đời đã bị Trình Trường Đông và Trình Kiều Vân đem tặng cho người khác!
Cũng sẽ không biết được bên trong đó còn có nửa bản ghi chép của Trình Trường Tây…
Trình Nguyên Hoa thở dài một hơi, trong lòng còn hơi khó chịu, không biết ông nội và cha cô nhìn thấy Nhà hàng Trình Gia đi đến tình trạng này….
Sẽ buồn biết bao nhiêu?
Sự khó chịu trong mắt Trình Nguyên Hoa chỉ trong phút chốc, rất nhanh đã trở nên kiên định.
Không sao cả, bắt đầu từ hôm nay “Trình” sẽ là “Trình” của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mà không phải là “Trình” của Nhà hàng Trình Ký.
Cô sẽ lần nữa mở lại bảng hiệu này một lần nữa!
Trình Nguyên Hoa lại nhìn Trình Kiều Vân nói: “Hạn trong ba ngày mấy người phải đem đồ của cha tôi tới đây, nếu không thì tôi sẽ phân tách rõ ràng quyền sở hữu Nhà hàng Trình Gia với mấy người.”
Nói rồi Trình Nguyên Hoa xoay người vẫy vẫy tay: “Mời quý cô này ra ngoài đi, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không hoan nghênh cô ta.”
Lưu Toàn Phúc và Châu Đại Phát lập tức đi lên làm tư thế mời ra ngoài.
Trình Kiều Vân hoàn toàn bị mất hết mặt mũi rồi nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu, cắn cắn răng rồi xoay người xông ra ngoài.
Trình Nguyên Hoa thì đi đến bàn tròn bên cạnh mỉm cười, trong nháy mắt lấy lại sự ấm áp: “Toàn Phúc, lấy thêm cơm cho các vị đầu bếp đi, thưởng thức buổi trưa hôm nay dừng ở đây thôi, nếu ngon thì buổi tối lại đến tiếp.”
Nói xong cũng không cho người khác có cơ hội nói chuyện đã trở về phòng bếp.
Kim Bảo Phương than thở nói với Lưu Cẩm Vinh ở bên cạnh: “Thực sự là làm khó Nguyên Hoa rồi, gặp phải thứ thân thích gì đây? Chỉ biết gài bẫy cô ấy, tính kế cô ấy, làm cho cô ấy không còn tâm tư làm đồ ăn nữa rồi.”
Ông Tần cũng nghe thấy lời này của ông ấy nên gật gật đầu xen vào: “Còn không phải sao, không biết bà chủ Trình còn chuẩn bị bao nhiêu món muốn làm, một chuyện xen ngang như vậy sợ là một món thôi cũng không muốn làm nữa, ôi.”
“Mấy người thân này của cô ấy thực không phải là người tốt lành gì.”
“Ở đây cũng đã bốn món rồi, còn có không ít món không muốn làm, bà chủ Trình thực sự là giấu tay nghề mà!”
“Còn không phải sao!”
….
Bọn họ vừa ăn vừa cảm thán, đều là đau lòng Trình Nguyên Hoa, ghét bỏ hai cha con Trình Kiều Vân không biết làm người.
Mạc Nguyên lặng lẽ đứng lên cúi đầu nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Diệp Dư Chiêu trong đám người cũng lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lưu Toàn Bội đang đứng ngây ngẩn sát bên sảnh ăn.
Lưu Toàn Phúc lấy thêm cơm xong đi tới, ánh mắt nghi ngờ hỏi: “Này, em đang nghĩ gì đó?”
Dường như lúc này Lưu Toàn Bội mới định thần lại, vẻ mặt say sưa, ánh mắt nhìn vị trí khi nãy Trình Nguyên Hoa đứng: “Hu hu hu…. anh, em trèo tường rồi!”
Lưu Toàn Phúc: “…”Cái gì???

Ads
';
Advertisement