Trình Nguyên Hoa cười lạnh: “Di chúc miệng của ông sao? Ông rất yêu thương tôi và cha tôi, nhưng ngay cả một chút vật kỷ niệm cũng không để lại cho tôi, di chúc này là thật hay giả, tôi và cô đều biết rõ.”
Ông cụ Trình không có khả năng không để lại thứ gì cho Trình Nguyên hoa, trước kia thi ông cụ Trình tắt thở thì Trình Trường Đông đã lén lút chuyển bệnh viện, Trình Nguyên Hoa không tìm thấy, ông ta cũng định để Trình Nguyên Hoa đến xem.
Sau đó lại nói có di chúc, tất cả đồ đạc của nhà họ Trình đều thuộc về Trình Trường Đông.
Vừa nghe được lời này thì Trình Nguyên Hoa đã biết di chúc là giả.
… Ông rất thương cô.
Nhưng mà cô không có chứng cứ, cũng không có khả năng tìm được những thứ kia. Cô chỉ có thể tập trung truy tra việc cha mẹ ly thế có liên quan gì đến Trình Trường Đông hay không, sau khi xác định không có liên quan thì lập tức rời đi.
Group trao đổi, share truyện : t . me/quantruyen
Ánh mắt Trình kiều vân hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn giơ tay chỉ vào Trình Nguyên Hoa: “Cô nói bậy…”
“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng mấy người đều biết rõ. Cứ tạm thời coi di chúc là thật đi, cho nên tôi không lấy bất cứ thứ gì, rời khỏi nhà họ Trình với hai bàn tay trắng, tôi nợ các người cái gì à?” Trình Nguyên Hoa đi về phía Trình Kiều Vân.
Sau lưng Trình Kiều Vân là một chiếc bàn, không thể lùi được.
Trình Nguyên Hoa vậy mà lại rời nhà với hai bàn tay trắng!
Lời này khiến những người ở đây đều sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng nhìn về phía Trình Kiều Vân, tầm mắt mang theo kinh ngạc.
Chỉ cần có một chút hiểu biết thì đều biết, rất nhiều gia tộc đầu bếp đúng là vì truyền thừa nên sẽ không để con cháu không phải người thừa kế có được quá nhiều thứ.
Nhưng cũng không có nghĩa rằng, những thứ như gia sản cũng không cho.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết việc này có điều kỳ lạ.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người khi nhìn Trình Kiều Vân lại càng kỳ quái hơn.
Sắc mặt của Trình Kiều Vân cũng thay đổi!
Vừa nãy cô ta đinh ninh rằng Phù dung kê phiến mà Trình Nguyên Hoa làm là cách làm của nhà họ Trình, cho nên mới dẫn đến chuyện này, nếu như món ăn kia giống với nhà hàng Trình Gia thì Trình Nguyên Hoa sẽ không có cách nào đảo ngược thế cờ!
Trong lòng Trình Kiều Vân rất hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo chất vấn: “Vậy trước kia khi cô ở nhà cũng không xuống bếp, nhưng đột nhiên lại có thể làm ra nhiều món ăn ngon như vậy là bởi vì cái gì?!”
“Có lẽ bởi vì thiên phú dị bẩm thôi.” Trình Nguyên Hoa nhếch miệng cười: “Cảm ơn cô đã khen món ăn mà tôi làm.”
Trình Kiều Vân: “…”
Cô ta bị chọc tức đến nỗi hận không thể phun ra một ngụm máu tươi.
Đột nhiên Mạc Nguyên mở miệng nói: “Hôm qua tôi và bà chủ Trình có thi qua một lần, bà chủ Trình xác thực là người có năng khiếu, nếu không phải cô ấy không bằng lòng thì sư phụ tôi đã nhận cô ấy là học trò rồi.”
“!!!”
Lời này khiến mấy đầu bếp lớn ngồi trên bàn đều kinh ngạc đến ngơ ngác, huống chi là mấy người khác.
Ông cụ Triệu muốn nhận Trình Nguyên Hoa làm học trò?!
Đều này đã nói rõ là cô không phải là một người bình thường được không!!
Hơn nữa!!
Vậy mà Trình Nguyên Hoa còn từ chối nữa?!
Lần này không chỉ có mình Trình Nguyên Hoa muốn nôn ra máu mà có vô số người có mặt tại đây đều muốn nôn ra máu theo!
Là ông cụ Triệu đó!!
Vậy mà cô cũng không tiếc mà từ chối sao!!
Mạc Nguyên này đã chứng minh cho Trình Nguyên Hoa, có thể thấy đối phương có thể chống đỡ một quán như vậy, thực sự là… thiên phú không bình thường.
Thực sự… khiến người ta ngưỡng mộ và ganh tỵ.
Tất cả chỗ mà Trình Kiều Vân đưa ra nghi vấn đều bị Trình Nguyên Hoa – bác bỏ, thậm chí còn bị lật ngược lại, lấy chuyện bản di chúc lúc đó ra nói trước mặt mọi người, cô ta thực sự là trộm gà không được còn mất một nắm thóc!
Cô ta không cam tâm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất